Ban đầu ở Dubai khi Kim Thần điên cuồng theo đuổi cô ta, ngày đó rốt cục cô ta cũng bị anh ta làm cảm động nên đáp ứng cho một cơ hội, không nghĩ lần đầu hẹn hò liền gặp phải Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô ta không thể quên được khi Kim Thần trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt đã bắn ra vẻ sững sờ si mê, cô ta không quên được vẻ mặt ngơ ra của Kim Thần, càng không chấp nhận nổi anh ta luôn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lom lom.
Đó là cuộc hẹn hò tồi tệ nhất từ trước tới nay của cô ta, cho dù sau đó Kim Thần giải thích ra sao thì cô ta cũng không thể tha thứ.
Lời này của An Na chạm vào giới hạn của Thịnh Hoàn Hoàn, triệt để chọc giận cô: “Xem ra An Na tiểu thư đã nhớ tới tôi, vậy cô còn nhớ mình còn thiếu một câu xin lỗi không?”
Cô vốn không muốn đắc tội An Na, nhưng sao người ta cứ không nghĩ bỏ qua cho cô vậy.
Lúc trước An Na không rên một tiếng đã bưng cà phê lên tạt vào người Thịnh Hoàn Hoàn, còn chỉ vào mũi của cô mắng hồ ly tinh, nếu không thì cô cũng không đuổi theo họ chạy qua tận nửa thành phố.
Lúc ấy cô không quen biết hai người này, bị tạt mà chẳng hiểu gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nợ mới nợ cũ tính lại chính là thiếu tôi hai câu xin lỗi, ở Hải Thành của chúng tôi thì phải châm trà nhận lỗi.”
An Na giận nói: “Cô dụ dỗ người đàn ông của người khác trước, không phải là cô xin lỗi tôi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà nhìn về phía Lăng Tiêu đứng hóng chuyện: “Lăng tiên sinh xem náo nhiệt đủ chưa?”
An Na hỏi lại: “Thế nào, bản thân làm ra chuyện xấu hổ còn sợ người khác biết?”
Lăng Tiêu vòng hai tay qua ngực, lười biếng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Tôi cũng rất tò mò Thịnh tiểu thư dụ dỗ bạn trai người khác như thế nào.”
Câu nói của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: Cho nên hắn tin An Na nói?
An Na nói lại chuyện lúc trước ở Dubai cho Lăng Tiêu nghe, còn thêm mắm thêm muối: “Anh không nhìn thấy lúc ấy cô ta liếc mắt đưa tình với Kim Thần như thế nào trước mặt tôi đâu, quả thực là hồ ly tinh chuyển thế.”
Cô liếc mắt đưa tình với Kim Thần?
Ha ha!
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng đáp trả: “Tôi nhớ lúc ấy cô đưa lưng về phía tôi, không phải là trên ót mọc mắt đó chứ? Đã lâu không gặp, bản lĩnh buông lời bịa đặt của cô cũng tăng lên không ít nhỉ.”
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn chững chạc đàng hoàng cãi nhau với người ta, trong mắt Lăng Tiêu tràn ngập ý cười, dáng vẻ này của cô thực là… Đáng yêu quá!
“Thịnh Hoàn Hoàn…”
“Đủ rồi, cô đã lãng phí năm phút của tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn gắt giọng cắt ngang An Na, khí thế vừa mạnh vừa lạnh lẽo: “Tôi cho cô biết An Na, trước kia tôi chướng mắt Kim Thần, hiện tại càng chướng mắt. Nếu cô thích Kim Thần thì cứ việc đuổi theo, đừng cắn người bậy bạ ở chỗ này.”
Vừa dứt lời, ánh mắt cô quay qua Lăng Tiêu: “Hai vị, tôi bề bộn nhiều việc, xin lỗi không tiếp được.”
An Na rất không cam lòng, cô ta không ngại làm lớn chuyện này để dùng dư luận buộc Thịnh Hoàn Hoàn nói xin lỗi, dù sao thanh danh của cô ta đã đủ xấu, không lo thối thêm một chút.
Nhưng lời kế tiếp của Lăng Tiêu lại làm An Na biến sắc.
Giọng nói của Lăng Tiêu lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu như cô không muốn lăn lộn trong giới xe đua nữa thì cứ việc đi gây chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, tôi không ngại làm cô thân bại danh liệt, táng gia bại sản.”