Bất tri bất giác, cuộc sống như vậy đã qua sáu năm. Kể từ hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc! Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn rơi vào cái hộp ở giữa giường, cuối cùng cô nhặt lên và nhét nó vào góc tủ quần áo. Làm xong tất cả, Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa, chọn một bộ lễ phục dạ hội màu tím mặc vào, sau đó ngồi trước. gương trang điểm nhẹ. Người phụ nữ trước gương, một đầu tóc dài như rong biển, khuôn mặt tinh xảo trải qua tân trang, nhiều hơn một phần xinh đẹp quyến rũ. Suy nghĩ một chút, cô lại búi tóc dài lên, lấy ra gậy uốn tóc làm xoăn mái tóc trước, cả người trong nháy mắt trở nên rất có sức sống, dễ thương. Lễ phục màu tím nhạt, rất vừa vặn. Sau đó cô lại chọn trang sức đơn giản nhất đeo lên. Ăn mặc như thế, các trưởng bối nhìn thấy cũng sẽ thích đi! Cô vốn định phun chút nước hoa, nhưng nghĩ đến Lăng Tiêu chán ghét người phụ nữ hẳn là cũng sẽ không thích mùi nước hoa, vì vậy liền bỏ xuống. Thay giày cao gót, Thịnh Hoàn Hoàn quan sát mình trong gương, khóe miệng có thêm chút tự giều và bi ai. Lớn như vậy, cô chỉ vì Mộ Tư mà trang điểm tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên…… Đây là lần đầu tiên, vì một người đàn ông xa lạ mà trang điểm. Thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, cô thu hồi nét tự giễu trên mặt, đem ngày sinh tháng đẻ của mình nhét vào trong túi xách, cầm lấy lễ vật vội vàng rời khỏi Thịnh gia. Bởi vì là tiệc sinh nhật của con nít cho nên tiến hành tương đối sớm, trời còn chưa tối, các gia phu nhà giàu đã đưa con của mình đến Lăng gia. Lăng gia luôn trống vằng, giờ phút này đông như trẩy hội. Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, đợi ít người rồi mới khiêm tốn đi vào, giao quà và bát tự, sau đó ký tên vào danh sách. Biệt thự Lăng gia vừa lớn vừa xa hoa, giờ phút này trong đại sảnh lại vô cùng náo nhiệt. Ngoài đại sảnh cũng có người nói cười. Thịnh Hoàn Hoàn tránh đám người, tìm một vị trí rất tầm thường ngồi xuống, chờ "chủ đề" của yến hội lần này chân chính bắt đầu. Giờ phút này, sắc mặt Lăng Tiêu tản ra một cỗ hàn khí. Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, nhưng Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình trong phòng không chị ra ngoài, đám người hầu nơm nớp lo sợ dõ dành: "Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu mau ra đi…" Thế nhưng cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh “Chìa khóa đây, Lăng thiếu.” Bạch quản gia cầm chìa khóa vội vàng đi vào. Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Mở cửa.” Bạch quản gia gật đầu, lập tức tiến lên mở cửa. Nhưng chìa khóa vừa đi vào, liền nghe thấy trong phòng truyền đến từng tiếng đồ vật va chạm xuống nền nhà, thanh âm kia làm cho người bên ngoài nghe đều run sợ. Bạch quản gia quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu Thanh âm Lăng Tiêu lại vang lên: "Mở.” Bạch quản gia vặn chìa khóa, giây sau cửa liền mở ra. “Aa.." Lần này truyền đến không chỉ là tiếng vỡ vụn, còn có tiếng gào thét điên cuồng của cậu bé. Lăng Tiêu vừa đi vào thì một ngọn đèn bàn bay đến đập. vào đầu hẳn. Người hầu phía sau ngừng thở, nhìn Lăng Tiêu trở tay đóng cửa, không hẹn mà cùng nghĩ: Xong rồi, tiểu thiếu gia có phải sắp bị ăn đánh rồi đúng không?”