Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp như thế, trong lòng Thịnh phu nhân đau như cắt. Lần này, Thịnh Hoàn Hoàn không tranh cãi nữa, lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra đưa cho bà Thịnh: "Mẹ, con và anh ấy đã kết hôn hai giờ trước.” Thịnh phu nhân sững sờ nhìn quyển sổ đỏ trước mắt, hồi lâu cũng không có phản ứng. Sau khi tỉ mỉ xem giấy chứng nhận kết hôn nhiều lần, mới xác nhận chuyện này là thật. Người đàn ông khiến cả giới kinh doanh Hải Thành phải thay đổi sắc mặt, là người trẻ tuổi giàu nhất Hải Thành lại trở thành con rể của bà! “Sao nó lại đồng ý cưới con?” Thịnh phu nhân không thể tiêu hóa được sự thật này. Thì ra Hoàn Hoàn nói không dứt được, là ý này. Bà còn tưởng rằng, cô làm tình nhân cho Lăng Tiêu. Tình nhân thì không thể thấy ánh sáng, còn vợ thì được pháp luật bảo vệ, cũng được người ta chúc phúc, chênh lệch giữa hai thứ là mười vạn tám ngàn dặm. Nhưng nghĩ đến ác danh của Lăng Tiêu, Thịnh phu nhân lại không vui nổi. Huống hồ, Lăng Tiêu còn có một đứa con riêng! Thịnh Hoàn Hoàn năm thật chặt tay Thịnh phu nhân: "Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, con trai Lăng Tiêu rất thích con, đó là một cậu bé rất đẹp trai đáng yêu, mẹ thấy khẳng định cũng sẽ thích.” “Còn có Lăng lão thái thái cũng tán thành chuyện này, con gái mẹ thông minh xinh đẹp, biết nên lấy lòng Lăng Tiêu như thế nào, sẽ không để cho mình chịu khổ.” Thịnh phu nhân vừa nghe con gái bảo bối của mình về sau phải dựa vào lấy lòng Lăng Tiêu mà sống qua ngày, của hẳn sống qua ngày, lòng như dao cắt, nước mắt chảy ròng. Thịnh Hoàn Hoàn an ủi Thịnh phu nhân hồi lâu, mãi đến khi tâm tình bà ổn định mới trở về phòng. Sau khi tắm rửa xong, cô lại bôi thuốc mỡ lên, cánh tay đã không còn ngứa ngáy đau đớn như ban ngày, cũng may không phải giữa hè, sáng nay trước khi ra cửa đã bôi kem chống nắng, cho nên chỉ bị cháy năng nhẹ. Nằm ở trên giường, nhìn nhãn kim cương trên ngón áp út, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập mê mang. Đời này cô không có lý tưởng gì lớn, chỉ muốn tìm một người yêu thương rồi kết hôn, vì anh sinh hai ba đứa con xinh đẹp đáng yêu, sau đó nhìn bọn chúng từng ngày trưởng thành, vô cùng đơn giản sống hết đời này. Cô vẫn cho rằng, người này chính là Mộ Tư. Không nghĩ tới, anh ta chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời dài dãng dặc của cô. Thích Ca Mâu Ni từng nói qua một câu: Vô luận tôi và bạn gặp ai, thì người đó đều là người nên xuất hiện trong sinh mệnh của ngươi, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, sự xuất hiện của người đó nhất định sẽ dạy cho chúng ta một điều gì đó. Cùng Mộ Tư trải qua sáu năm, hắn quả thật dạy cho cô rất nhiều thứ, khắc cốt ghi tâm nhất chính là vết thương. Anh ta dạy cho cô ở quãng đời còn lại, không thể nào hoàn toàn tin tưởng người khác, cũng đừng dành hết tâm tư của mình cho một người. Thịnh Hoàn Hoàn mở album ảnh trên điện thoại ra, nơi đó ghi lại thời gian tốt đẹp nhất của cô và Mộ Tư, ghi lại từng chút từng chút sáu năm qua. Hiện tại, cô muốn dọn sạch toàn bộ chúng vào sọt rác. Không chỉ album ảnh, còn có bạn bè, nhật ký, tất cả những gì có liên quan đến anh ta, cô không muốn nhìn thấy nữa. Những gì nên blok thì blok nên xóa bỏ xóa bỏ, giống như. anh ta chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của cô. Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn đem ảnh Bạch quản gia gửi tới, đăng lên nhóm bạn bè với dòng cap: "Hôm nay là mùng chín tháng năm âm lịch, giữa hè, em kết hôn.” Hình đăng lên cô thiết lập quyền hạn, chỉ có mấy người cô tín nhiệm nhất mới có thể nhìn thấy.