Nhưng thân ảnh Lăng Tiêu cao lớn, ánh mắt sắc bén, muốn người ta không chú ý cũng khó. Lão thái thái trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tiêu nhi, con định khi nào thì cử hành hôn lễ với Hoàn Hoàn?” Ánh mắt Lăng Tiêu rơi vào trên khuôn mặt thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: "Ý cô như thế nào?" Thịnh Hoàn Hoàn: "……" Hắn đúng là đồ vô sỉ, lão thái thái rõ ràng là đang hỏi hắn cơ mà. Lão thái thái cũng không phải dạng vừa: "Hoàn Hoàn nói nghe lời con.” “Vậy sao? Vậy bà muốn lúc nào cử hành?” Lăng Tiêu dung tay gõ từng cái từng cái lên mặt bàn, Thịnh Hoàn Hoàn cũng căng thẳng giống như đầu ngón tay của hẳn đang gõ ở trên trái tim của cô. “Thật ra……” Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng, lão thái thái liền nhìn về phía cô nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.” Lão thái thái hài lòng gật đầu. Sắc mặt Lăng Tiêu không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần. Hắn đã cho cô cơ hội, là cô muốn tự rước lấy nhục, không thể trách hẳn. Lăng Tiêu thu hồi ngón tay thon dài đang gõ trên mặt bàn lại: "Đã như vậy thì nghe Hoàn Hoàn, làm phiền bà nội hao †âm tổn trí rồi” “Thật sự là quá tốt.” Lão thái thái vỗ tay một cái, hăng hái bừng bừng đứng dậy: "Bây giờ nội sẽ đi sắp xếp, một tuần tới hai đứa phải nghe lời bà chỉ huy đấy” Nói xong, lão thái thái xách túi vội vàng rời đi. Lão thái thái vừa đi, cả trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đều bắt đầu co rút sợ hãi. Lăng Tiêu đang ngồi ở trước mặt, khuôn mặt anh tuấn nhàn nhạt nhìn về phía cô, nhưng cặp mắt đen kia giống như chim ưng đang nhìn một con mồi. Một lúc lâu sau, nghe thấy hẳn cười mỉa nói: "Cô làm tốt lắm” Thịnh Hoàn Hoàn sao lại không nghe ra châm chọc trong lời Lăng Tiêu? Cô cố gắng giải thích: "Lăng Tiêu, sự tình không phải như anh nghĩ” “Là ai nói với bà nội càng sớm càng tốt?” Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy phụ nữ trên đời này đều tham lam giống nhau: "Thân phận đã cho. cô, nếu như còn không muốn thì hiện tại có thể cút.” Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày thanh tú, "Lăng Tiêu, hôn lễ không phải tôi muốn cử hành, bởi vì tôi nói gì cũng vô dụng cho nên Bạch quản gia mới mời anh về, nếu anh không đồng ý, vừa rồi vì sao phải đồng ý với bà nội?” “Đó là chuyện của tôi.” Lăng Tiêu đứng lên năm cổ áo Thịnh Hoàn Hoàn kéo tới trước mặt, thân ảnh cao lớn của hẳn bao phủ cả người cô, bầu không khí giống như mây đen dày đặc khiến người ta nóng bức khó chịu. Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ đột nhiên động thủ, một tay chống bàn ăn, một tay theo phản xạ cầm mu bàn tay hẳn, mở to đôi mắt to xinh đẹp nhìn vào đôi mắt hắn. Nhìn cặp mắt trong suốt tươi đẹp kia, Lăng Tiêu lãnh khốc vô tình nói: "Cô nghe cho kỹ, tôi để cho cô đường đường chính chính vào cửa Lăng gia đã là nhân nghĩa với cô rồi, cô tốt nhất thu hồi những tâm tư nhỏ nhặt của cô cho tôi.” Vừa dứt lời, trên đùi hản bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn. Cúi đầu, liền thấy Lăng Thiên Vũ ôm chân hẳn, giương nanh múa vuốt với hắn. Sắc mặt Lăng Tiêu càng thêm lạnh như băng, lời nói ra càng thêm đả thương người: "Nếu như cô không muốn ở hôn lễ lại bị vứt bỏ thêm lần nữa thì cứ phối hợp với bà nội làm việc đi” Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, ánh mắt ảm đạm: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích với bà nội.” Lúc này Lăng Tiêu mới chán ghét bỏ cô ra. Thịnh Hoàn Hoàn giống như thoát một kiếp nạn ngồi phịch xuống trên ghế.