"Này! ! Em điên rồi! ?" Hoắc Lôi Đình quát to một tiếng vọt tới.
"Không cho tới đây! !" Cô kêu to, "Anh bước tới nữa một bước, tôi sẽ nhảy xuống! ! !"
Phía dưới đông nghịt, nửa cái chân của Hạ Bạch đã nhảy qua bên ngoài cửa sổ rồi.
Hoắc Lôi Đình lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng cười, trong đôi con ngươi tràn ra lửa giận, từng bước bước đi qua đi.
"Này! ! Anh. . . . . . Đừng tới đây, a! !" Cô cảm thấy rất tồi tệ, Hoắc Lôi Đình ôm nắm hông của cô, một cái tay khác nắm được ót của cô.
Anh cũng không có túm cô xuống, mà nắp cái ót của cô để bảo đảm cô an toàn, đồng thời đưa thân thể cô ra bên ngoài!
"Mới vừa rồi tại sao không trực tiếp nhảy xuống? Em cho rằng chỉ một cái mạng nhỏ của em có thể uy hiếp được tôi?"
Hạ Bạch chỉ nhìn thấy một mảng xe lớn nhỏ ở dưới mặt đất không ngừng di chuyển, nhất thời bị sợ đến mất hồn mất vía.
Không phải cô không sợ chết, cô rất sợ!
Bây giờ cái chết mang tới cho cô Lạnh lẽo quá lớn rồi. . . . . .
"Anh khốn kiếp a. . . . . ." Cô hoảng sợ một phát nắm được quần áo của anh cả thân thể không nhịn được dán lên.
Hoắc Lôi Đình đắc ý nhìn bộ dáng nhỏ của cô, hừ, không thu thập được em sao?
"Còn sức hò hét với tôi nữa không?" Anh nói xong, kéo cái ót của cô lắc lắc, giống như đùa bỡn.
"Anh. . . . . . Thừa dịp cháy nhà hôi của!"
"Thành ngữ này dùng rất đúng chỗ, em nói có ngoan hay không?"
Cô cắn môi dưới, khóe mắt nén lệ, hoàn toàn cam lòng nhìn anh.
Hừ, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt!
Vì vậy cô quyết định giữ núi trước, "Ngoan. . . . . ."
"À?" Anh cố ý làm khó cô, "Em là con muỗi? Lớn tiếng một chút."
"Ngoan! ! Tôi sẽ ngoan ngoãn! ! !"
"Như vậy tốt nhất." Nói xong, anh dùng sức kéo cô trở về.
Nửa người trở lại, Hạ Bạch cũng không còn cảm giác sợ, đối với anh đụng vào cảm thấy mười vạn phần chán ghét.
"Anh buông tay! !" Cô muốn đẩy tay anh ra, nhưng tay kia gắt gao nắm chặt thân thể của cô.
Hạ Bạch chán ghét quẩy người một cái, sức lực không nhỏ, lại quên người mình vẫn đang ở hiểm cảnh.
Kết quả sơ ý một chút, thân thể không tự chủ ngửa ra sau.
Ai cũng không có phòng bị, cô cứ như vậy, trực tiếp từ trên ban công lộn xuống. . . . . .
Trong nháy mắt đại não Hoắc Lôi Đình đầy máu, không chút suy nghĩ, nghiêng nửa người ra ngoài, một phát bắt được cánh tay của cô.
Thân thể người rơi xuống sức lực quá lớn, cho dù chịu đủ huấn luyện, Hoắc Lôi Đình vẫn bị lảo đảo một cái, suýt chút nữa mình cũng ngã ra ngoài.
"Nắm chặt! ! !" Anh rống to, gắt gao kéo cánh tay của cô không chịu buông tay.
Một cái tay khác nắm ban công, giữ thăng bằng thân thể của mình.
Cả đại não của Hạ Bạch cũng trống rỗng, choáng váng.
Thân thể trôi lơ lửng ở trong gió lớn, phía dưới giống như vực sâu vạn trượng! !
Trước mắt chỉ có khuôn mặt đẹp trai, vặn vẹo biến hình. . . . . .
Giống như gấp gáp, lại giống như là. . . . . . Sợ?
Hoắc Lôi Đình cắn răng, gắt gao kéo cánh tay của cô, ổn định lại thân thể của mình.
Chân trái giẫm ở trên ban công, hung hăng dùng sức, kéo lên thân thể cô hơn phân nửa.
Ngay cả thở anh cũng không dám, nửa giây cũng không làm trễ nãi, vận sức một cái kéo lên cả người cô, trực tiếp ngã xuống thảm lông cừu trên đất!
Hạ Bạch tốn ba bốn giây, mới để cho đầu óc của mình phản ứng kịp, hiện tại cô được cứu. . . . . .
Bùm! !
Hoắc Lôi Đình hung hăng đóng lại cửa sổ, Hạ Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy một mảng lớn bóng đen đè xuống.
Chát! ! !
Một cái tát quạt trên mặt cô, Hạ Bạch trực tiếp nằm trên đất.
Hoắc Lôi Đình nhào tới, bắt được bả vai của cô, xoay người cô lại, bức bách cô mặt quay về phía mình.