Chương 1639: Lúc về đến ký túc xá, bời vì cửa ký túc xá đang đóng, cho nên Đường Viên Viên đứng ở ngoài một lát, lúc cô định đẩy cửa vào trong, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bàn luận từ bên trong truyền tới. “Lúc Viên Viên ngốc nghếch kia về, phải nói thế nào với cô †a cho tự nhiên nhỉ?” “Cứ nói thẳng ra thôi, đối với cô ta cậu cần gì phải cân nhắc xem nên nói thế nào” “Vậy thì không được, diễn trò phải diễn đến nơi đến chốn, cậu không nói chân thành một chút, sao khiến cô ta tin tưởng được, cơ hội chỉ có một lần, chúng ta không thể bỏ qua được” “Vậy cậu cứ nói thẳng với cô ta, muốn mời cô ta đến dự sinh nhật cậu, lại nói thêm với cô ta là, lúc đó cậu sẽ giới thiệu cho cô ta mấy anh đẹp trai, xem cô ta có thích hay không?” “Cô ta á? Hay là thôi đi, tôi sợ sau khi tôi giới thiệu cho cô ta, lỡ như người ta chê cô ta vừa béo vừa mập thì phải làm sao? Ha ha ha ha” Hai tiếng cười vui vẻ vang lên, giống như cây gai đâm vào trong lòng Đường Viên Viên. Cô khẽ cắn môi, trong lòng khó chịu giống như bị một thanh đao chọc vào. Cô quay đầu muốn rời khỏi chỗ này, kết quả vừa quay đầu lại chạm mặt với Mạnh Khả Phi đang về phòng. Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Mạnh Khả Phi có chút gay gắt, có lẽ cô cũng đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn. Đường Viên Viên mấp máy môi, đi về phía trước, lúc đô đang định nói gì đó, đột nhiên lại bị Mạnh Khả Phi kéo tay chạy xuống dưới lầu. Hai người dừng lại ở một góc khuất không có ánh đèn, Mạnh Khả Phi đứng quay lưng về phía cô. “Phi Phi?” Nhìn bóng lưng cô ta, Đường Viên Viên không nhịn được bước đến tựa đầu lên vai, dáng vẻ rất ỷ lại nói: “Bao giờ cậu mới học xong, rất lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau, tớ rất nhớ cậu, Phi Phi” Giọng nói nhẹ nhàng khiến trái tim Mạnh Khả Phi co lại, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn trốn tránh Đường Viên Viên, không phải vì cô chán ghét cô ấy, chỉ là vì hai người ở cùng nhau không lâu lắm, trong khoảng thời gian ấy Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn luôn nhằm vào cô ấy, hơn nữa khoảng thời gian trước mặt cô ấy bị thương, đến gần đây mới khôi phục lại. Có điều ở một mình lâu rồi, Mạnh Khả Phi cảm thấy một mình cũng rất tốt, rất tự do, cho nên cô ấy không có ý định ở chung với Đường Viên Viên nữa, hôm nay cô ấy không ngờ Đường Viên Viên lại quay về sớm như vậy, sao cô không đi chạy bộ nhỉ? Chạm mặt bất ngờ khiến cả hai đều có chút lúng túng, nhưng mà cô sợ Đường Viên Viên mở miệng nói chuyện sẽ bị hai người kia nghe thấy, cho nên khi cô ấy vừa định nói chuyện, Mạnh Khả Phi đã kéo Đường Viên Viên chạy. Nghĩ đến đó, Mạnh Khả Phi khẽ tránh người ra không để Đường Viên Viên dựa vào, sau đó quay đầu lại nói. “Chuyện học tập của tớ càng ngày càng bận rộn hơn rồi, gần đây sau khi cố gắng học hành tớ mới phát hiện ra, rất nhiều đề mục trước đây tớ không biết thật ra lại rất đơn giản, mẹ tớ rất vất vả lo cho tớ, bà ấy vẫn luôn hy vọng kết quả thi cử của tớ đạt được thành tích tốt, cho nên tới không thể buông lỏng được” Nói xong câu cuối, Mạnh Khả Phi chậm rãi nói thêm: “Xin lỗi cậu” “A, chuyện đó, không sao cả” Đường Viên Viên lắc đầu, còn tiện thể an ủi Mạnh Khả Phi: “Nhất định là dì mong cậu sẽ đạt được thành tích tốt, vậy cậu cố gắng lên nhé, đợi khi cậu thi được thành tích tốt, chúng ta lại đi ăn cơm với nhau, tớ sẽ không quấy rầy cậu đâu” “Ừ, gần đây cậu có khỏe không?” “Vẫn khỏe, đều ổn cả”“ “Vậy là tốt rồi, tớ nhớ ra mình còn ít đồ để quên ở thư viện, cậu lên trước đi” “A, quên cái gì vậy? Hay là để tớ đưa cậu đi?” “Không cần.” Mạnh Khả Phi từ chối dứt khoát, nhanh nhẹn như phản xạ có điều kiện vậy: “Tớ đi một mình là được rồi” Ngay lập tức niềm vui trong mắt Đường Viên Viên biến mất không thấy đâu nữa: “Vậy, cậu đi đường cẩn thận nhé.” “ừ” Sau khi Mạnh Khả Phi đi khỏi, Đường Viên Viên nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc lâu, hai tay buông xuống bên người, khẽ vò góc áo, tự cắn môi mình. Không biết có phải cảm giác của cô có phải sai hay không, cô cứ có cảm giác, giống như gần đây Phỉ Phủ đang trốn tránh cô, là do cô đã làm sai điều gì sao? Không, không đúng, Cô và Phi Phi quen nhau từ nhỏ cho. đến bây giờ, thời gian dài như vậy cô vẫn biết, mẹ của Phi Phi đặt kỳ vọng rất cao vào cô ấy, cho nên bản thân Phi Phi chịu rất nhiều áp lực, cứ đợi cô ấy thi xong rồi nói sau vậy. Nghĩ thế cho nên, rất nhanh tâm trạng của Đường Viên Viên đã thoải mái trở lại, một lần nữa nở nụ cười quay người đi về ký túc xá. Bởi vì vừa nghe thấy những lời nói khiến người ta khó chịu kia, cho nên lúc về đến nơi Đường Viên Viên cố tình tạo ra tiếng động lớn khiến người bên trong nghe thấy, quả nhiên khi cô đẩy cửa bước vào, hai người kia đều không nói câu nào, trông thấy tiếng mở cửa bọn họ quay người nhìn về phía cô. “Viên Viên?” “Cậu về rồi à Viên Viên, hôm nay sao lại về sớm như vậy, có phải cậu không đi chạy bộ không?” Hai người hỏi thăm cô rất nhiệt tình, giống như vừa rồi người nói xấu cô không phải là hai người vậy, lần đầu tiên Đường Viên Viên nhận ra được, hóa ra có người lại có thể đóng kịch tốt đến vậy, vô cùng dối trá.