Chương 1649: Độc thân cả đời? Uất Trì Diệc Thù quay đầu liếc nhìn Chung Sở Phong, bất lực hỏi: “Với cậu, không phải em ấy là không được à?” Chung Sở Phong cụp mắt xuống, cười khổi: “Không phải là không phải em ấy thì không được mà là ngoại trừ em ấy ra thì không có cảm giác với những người con gái khác nữa. Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, cậu nói xem?” Điều đáng sợ là tình cảm mà Chung Sở Phong dành cho Đường Viên Viên là ngày càng sâu đậm, trước giờ đều chưa từng giảm bớt. Mỗi ngày. anh ta nhìn thấy cô cố gắng, trưởng thành, thay đổi từng chút, từng chút từng chút một. Chung Sở Phong càng ngày càng thích Đường Viên Viên. Mà khoảng thời gian gần đây anh ta là đang đau lòng cho cô. Vốn dĩ anh ta muốn cứ như vậy ở bên cạnh cô, chí ít giữ đến lúc sau khi cô thành người trưởng thành, có chuyện gì thì đến lúc đó rồi nói. Nhưng cậu không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này vào ngày hôm nay. ậu nói xem, có phải tôi thể hiện quá rõ ràng rồi không? Nhưng tôi đã rất khắc chế bản thân rồi, vì sao em ấy vẫn nhìn ra được?” Uất Trì Diệc Thù nhíu chặt mày, không nghĩ đến Đường Viên Viên sẽ nhìn ra tình cảm mà Chung Sở Phong dành cho em ấy. Điều này có phải thể hiện em ấy đã biết tình cảm là gì rồi sao? Cảm xúc trong lòng anh có chút phức tạp, Uất Trì Diệc Thù mím môi, không tiếp lời. “Nếu như cho tôi thêm nửa năm, thêm nửa năm nữa rồi em ấy hỏi thì chắc chắn ông đây sẽ thừa nhận. Nhưng vì sao em ấy lại hỏi vào lúc này? Diệc Thù, sau này tôi phải làm sao?” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn Chung Sở Phong, hờ hững nói: “Cậu muốn làm thế nào? Nếu như thích thật thì mặt dày chút thì có làm sao?” “Mặt dày?” “Hiện giờ không thừa nhận thì sau này không thể thừa nhận sao? Hiện giờ không thích thì sau này không thể thích nữa sao? Tình cảm của con người là sẽ thay đổi.” Giống như tình cảm của ba và mẹ cậu vậy. Lúc ban đầu, cuộc hôn nhân của họ trải qua không hề hạnh phúc, nhưng sau này không phải rất ngọt ngào sao? Hiện giờ ba cậu luôn dính chặt lấy mẹ cậu. Cũng đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn như vậy. Chung Sở Phong nghe thấy lời này của cậu thì ngẩn người tại chỗ. “Còn có thể như vậy sao?” Uất Trì Diệc Thù xoay người ra nơi khác: “Vì sao không được? Chỉ cần tình cảm của cậu không thay đổi, lúc nào cũng đều là kịp thời” Lúc nào cũng kịp sao? Chung Sở Phong đột nhiên được tiếp theo sức mạnh, cảm thấy bản thân mình đã có được chút hy vọng. Đại khái là vì đã uống rượu, cho nên đầu óc có phần hỗn loạn, Chung Sở Phong ma xui quỷ khiến hỏi một câu. “Diệc Thù, cậu và Viên Viên bên nhau lâu như vậy, cậu không thích em ấy chút nào sao?” Uất Trì Diệc Thù nhìn Chung Sở Phong chằm chăm: “Đừng tưởng rằng mượn rượu nói bậy thì tôi sẽ không đập cậu.” “Ông đây mượn rượu nói bậy đấy thì làm sao? Viên Viên đáng yêu như vậy, tôi không tin là cậu ngày ngày bên cạnh em ấy lại không hề có chút cảm giác nào” Cảm giác sao? Uất Trì Diệc Thù suy nghĩ một lúc, hình như thật sự không có gì đặc biệt. Anh vẫn luôn coi Viên Viên giống như em gái mà chăm sóc. Tuy đúng là anh đối với Đường Viên Viên còn yêu chiều hơn so với Giá Nhỏ một chút, nhưng đó là vì anh lo lắng đến cảm nhận của Viên Viên mà thôi. Dù sao họ cũng không phải anh em ruột, mà Giá Nhỏ là em gái ruột của anh, cho nên cũng sẽ qua loa với cô bé hơn một chút. Nghĩ đến đây, Uất Trì Diệc Thù thấy tuần này anh phải dành thời gian để trở về thăm đứa em gái Giá Nhỏ này một chút. Mà điều quan trọng là hình như gần đây Giá Nhỏ đang qua lại rất thân với một học sinh nam của trường bọn họ, nói là hoàn cảnh gia đình của cậu học sinh đó rất nghèo, còn ở nhà tự mình xuống bếp lén nấu cơm, sau đó đưa cơm cho người ta. Gần đây, anh gọi cho cô bé, lần nào Giá Nhỏ cũng từ chối, nói bản Thật ra còn không phải đi tìm cậu học sinh đó sao? Uất Trì Diệc Thù bất lực lắc đầu. Cô nhóc này mới lớn hơn chút đỉnh mà đã biết chạy đến bên cạnh cậu học sinh nam đó. Đợi sau này cô bé lớn thêm chút nữa thì còn thế nào nữa? “Sao cậu không nói gì? Cậu đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt Chung Sở Phong âm u nhìn chằm chằm Uất Trì Diệc Thù: “Có phải cậu được tôi nhắc nhở, cảm thấy bản thân cũng thích Viên Viên rồi không?” Bốp. Lời vừa dứt, Uất Trì Diệc Thù giáng một đấm vào mặt Chung Sở Phong. Chung Sở Phong không tránh, không biết là không tránh được hay là cố tình không muốn tránh, cứ như vậy chịu một đấm. Sau đó cả người anh ta ngã ra bên cạnh bàn, vang lên một tiếng: “Uỳnh” Đầu đập phải chân bàn. Nỗi đau khiến anh ta đã tỉnh rượu được mấy phần. Lúc Chung Sở Phong còn chưa ngồi vững, Uất Trì Diệc Thù đã bước tới năm lấy cổ áo của anh ta, lạnh mặt nói: “Trước đây tôi đã từng nói, bảo cậu đừng lấy tôi và em ấy ra để đùa. Chung Sở Phong, trí nhớ của cậu không tốt cũng được, muốn nói tôi cũng được, nhưng cậu đừng kéo em ấy vào để làm gì. Là vì em ấy đã từ chối cậu thì cậu bắt đầu bôi nhọ em ấy như vậy sao?”