Chương 1669: Sau mấy lần như vậy, Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ hỏi thăm: “Em có mệt hay không?” Đường Viên Viên nhìn quanh mình không có ai, lúc này mới dừng bước lại. “Chuyện uống trà sữa ngày đó, không cho anh nói với người khác biết” Chuyện này thực sự quá mất mặt. Uất Trì Diệc Thù đi đến bên cạnh cô, giọng điệu kìm nén mấy phần. “Có thể không nói cho người khác, nhưng em phải đồng ý với anh một việc.” “Chuyện gì vậy?” Đường Viên Viên nghi hoặc ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu xa của Uất Trì Diệc Thù. Uất Trì Diệc Thù để tay trên đầu của cô, nhẹ giọng: “Đừng không thèm quan tâm anh trai nữa” Nghe vậy, nhịp tim Đường Viên Viên lỡ mất nửa nhịp, lúc đối mặt với mặt của cô không tự chủ đỏ lên, một lát sau phút chốc lại cúi đầu xuống, chột dạ mở miệng nói: “Em đâu có không thèm để ý anh đâu” “Chẳng lẽ không phải mấy ngày nay đều không để ý tới?” “Em nói là do việc học bận bịu, không phải cố ý không để ý tới.” Uất Trì Diệc Thù không nói, giữa hai người rơi vào im lặng. Một lát sau, Đường Viên Viên nhỏ giọng nói: “Nếu như anh trai không có chuyện gì khác, vậy em đi về trước, em còn phải trở về làm bài tập. Trả lời câu nói của cô là sự yên lặng, Đường Viên Viên nhìn Uất Trì Diệc Thù một chút, anh đang nghiêm túc nhìn chăm chằm cô, môi khẽ mím lại. “Anh trai không nói lời nào, Viên Viên coi như anh ngầm thừa nhận.” Nói xong Đường Viên Viên đeo cặp sách xoay người muốn chạy, kết quả chạy hai bước, lại phát hiện bước chân của mình không động đậy. Đường Viên Viên lại bước về phía trước, phát hiện vẫn không đi được. Thế là cô quay đầu nhìn thoáng qua, mới nhìn rõ Uất Trì Diệc Thù đưa tay cầm dây cầm cặp sách của cô kéo lại. “Anh trai?” Uất Trì Diệc Thù thở dài nặng nề: “Gọi em ra là muốn tâm sự, em vội vàng muốn chạy như vậy, còn nói tiếp như thế nào?” Đường Viên Viên cắn môi dưới không nói lời nào. “Ảnh chụp anh để ở trong ví tiền trước đó đâu?” Đột nhiên, Uất Trì Diệc Thù hỏi một vấn đề tương đối lúng túng. Đường Viên Viên: “… Ảnh chụp gì? Em không biết.” Tấm hình kia bị cô cầm đi, bởi vì trên ảnh là cô, cô lấy đi ảnh chụp có hai nguyên nhân, một là cảm thấy anh trai đã thích người khác, vậy mình cũng không cần lại xuất hiện ở trước mặt anh ấy, không chỉ là người mà ngay cả ảnh chụp cũng không cần. Cô cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của anh là tốt nhất. Nguyên nhân thứ hai là nếu cô đã muốn biến mất khỏi cuộc sống của anh, chắc hẳn nên lấy lại tấm ảnh? “Không biết?” Uất Trì Diệc Thù cầm lấy dây kéo cặp sách của cô trên tay, từng chút từng chút mà kéo cô lại, sau đó đột nhiên túm lấy bờ vai của cô, kéo cô quay mặt về hướng của mình. “Ngày đó túi tiền ở trên tay em, sau khi trở về ảnh chụp đã không thấy tăm hơi, em nói em không biết?” “Em thật sự không biết, em vốn không biết trong ví tiền của anh trai có ảnh chụp, có phải anh tự mình làm mất rồi hay không?” “Không có khả năng” Uất Trì Diệc Thù kiên quyết nói ra một câu: “Tuyệt đối không có khả năng anh làm mất tấm hình kia” “Dù sao không phải em cầm” Đường Viên Viên cắn răng, quyết định chết đòn khiêng đến cùng. Uất Trì Diệc Thù không nói, nhìn chăm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười nói: “Viên Viên, em cầm ảnh chụp của anh trai làm gì? Có phải muốn trộm để giấu đi phải không? Muốn nhìn anh trai rất nhiều?” “Anh nói bậy!” Đường Viên Viên đỏ mặt nói dối: “Em mới không có! Phía trên tấm hình cũng không phải chỉ có một người là anh trai. . “ Còn chưa có nói xong, Đường Viên Viên mới phát hiện mình bị anh ôm. Trong ánh mắt Uất Trì Diệc Thù lóe lên ý cười, giọng điệu cưng chiều: “Còn nói em không có cầm?” Trong nháy mắt, Đường Viên Viên phát hiện bản thân mình ở trước mặt anh ấy b; tất cả, giống như tất cả mọi thứ đều bị anh ấy nhìn thấu, anh ấy rõ ảnh chụp là mình cầm, cũng không phải tới hỏi cô, mà đến để gài bẫy cho cô. Anh ấy biết tất cả mọi chuyện, vẫn còn muốn nhìn chuyện cười của cô. Bồng nhiên, Đường Viên Viên nghĩ đến cái gì. Có lẽ, anh trai đã sớm phát hiện cô có tình cảm với anh ấy.