Cô ngồi thẳng người dậy, cố gắng làm cho mình trông có tinh thần hơn một chút, rồi lắc đầu nói: “Không sao đâu anh, vừa rồi em có chút buồn ngủ, bây giờ thì ổn rồi” Sau đó cô võ võ lên mặt một cái, rồi đứng dậy: “Em đi rửa mặt.” Đúng lúc ấy Uất Trì Diệc Thù lại vỗ vào chiếc ghế bên cạnh anh: “Nếu em buồn ngủ, thì qua đây” “Anh… “Cho em mượn vai dựa vào ngủ.” Đường Viên Viên chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng không từ chối, mà đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, sau đó dựa vào bờ vai anh, nhắm mắt lại. Cuối cùng cô cũng cảm giác thư thái hơn một chút. “Chờ thêm một lát nữa thôi, sắp tạnh rồi.” “Anh, mưa lớn như vậy, có thể ngập hết đường không?” “Cũng có thể” Bởi vì đang tựa trên bờ vai anh, cho nên lúc này khi anh nói chuyện Đường Viên Viên nghe thấy hơi ù ù. “Hôm nay mưa to quá, cho nên tối nay có lẽ không thể đưa em về nhà được” Đường Viên Viên không đáp lời. Trong nháy mắt cả căn phòng đều yên lặng, sau đó giọng Uất Trì Diệc Thù lại lần nữa vang lên. “Có mang theo chứng minh thư không?” Đường Viên Viên: “Không…” Hôm nay cô mặc váy, căn bản không tiện mang theo thứ gì, ngoài điện thoại ra, Đường Viên Viên thật sự không mang theo gì nữa. Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “May mà anh có mang theo, để anh xem thử xem quay đây có khách sạn nào không?” Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, tra thử quanh mấy con đường gần đây, phát hiện ra cách quán ăn này không xa có một khách sạn năm sao, là khách sạn chính quy. Có lẽ cũng không tệ lắm, ud nghĩ. Chỉ là, nếu là khách sạn chính quy, một chứng minh thư chỉ có thể thuê một phòng. Uất Trì Diệc Thù ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhìn lướt qua đỉnh đầu tròn tròn của cô gái nhỏ, nhưng không nói gì. Một lát sau, mưa đã tạnh, Đường Viên Viên có chút bất ngờ: “Anh, mưa tạnh thật rồi, sao anh lại đoán được thế?” Uất Trì Diệc Thù khẽ mấp máy môi, thật ra vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nói một lát nữa mưa sẽ tạnh, để an ủi cô khiến cô không cảm thấy khó chịu vì phải chờ đợi nữa. Anh cốc lên đầu cô gái nhỏ một cái: “Em đoán xem” Đường Viên Viên che đầu mình lại, khẽ hừ một tiếng không nói gì. “Đến khách sạn trước đi.” Bởi vì hai người để xe dưới tầng ngầm. nghe nói bên đó đang bị ngập, lúc này khả năng sẽ không lấy xe ra được, cho nên Uất Trì Diệc Thù dứt khoát dắt cô xuống lầu, chuẩn bị đi bộ đến khách sạn bên cạnh. Dưới lầu nước đã ngập đến ngang bắp chân rồi, hôm nay Đường Viên Viên đi giày cao gót, trông thấy nước ngập như vậy, sắc mặt cô lập tức xấu đi: “A, sao nước lại ngập cao như vậy?” “Bên này địa thế hơi thấp một chút, hệ thống thoát nước lại không được tốt lắm, cho nên bị ngập là chuyện rất bình thường. Nói xong Uất Trì Diệc Thù cúi người xuống trước mặt Đường Viên Viên: “Lên đây đi” Đường Viên Viên nhìn bóng lưng anh suy nghĩ một lát, không hề động đậy. “Sao thế?” Đợi một lúc lâu không thấy cô leo lên, Uất Trì Diệc Thù đành phải đứng dậy quay người lại nhìn cô, sau khi thấy cô gái nhỏ đang đứng co ro dùng tay kéo váy mình, anh suy nghĩ một lát rồi cởi áo khoác ra mặc lên người cô. Là mặc, không phải khoác trên vai, Đường Viên Viên mặc áo khoác của Uất Trì Diệc Thù, tay áo dài đến mức có thể dùng để múa. Đường Viên Viên đứng trước mặt Uất Trì Diệc Thù, lắc lắt tay áo, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu. “Bây giờ có thể lên rồi chứ?” Lúc này Đường Viên Viên mới khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị leo lên lưng của anh. Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt anh lập tức thay đổi, Uất Trì Diệc Thù đứng dậy tay đỡ lấy vai Đường Viên Viên. “Anh trai, làm sao vậy?”