*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ gương mặt mẹ Thẩm đầu vẻ nịnh nọt, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc với bức hình kia, gương mặt đột nhiên thay đổi, sau đó bà ta ngầng đầu nhìn Tô Cửu “Ý gì đây?”
Tô Cửu mỉm cười: “Theo như phản ứng của bà Thẩm thì bà đã từng nhìn thấy bức hình này.”
Nghe vậy, mẹ Thầm bỗng phản ứng lại, vội vàng vẫy tay: “Chưa từng thấy, đương nhiên tôi chưa từng thấy, tôi chỉ không rõ, các người đưa cái này cho tôi làm gì? Tôi lại chẳng phải làm cái đó… lẽ nào các người muôn tôi làm một cái Khóa bình an cho các người sao? Hơ hơ hd…”
Tô Cửu cũng không vội, nét mặt bình tĩnh, lại đây một bức hình đên trước mặt mẹ Thâm “Bà Thầm không nhận ra khóa bình an cũng không sao, bà hãy xem thử cái này đi…”
Trong bức hình lầm này là một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu, da đứa trẻ sơ sinh trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe, và đôi môi cùng chiếc mũi xinh xắn. Mặc dù cô bé còn nhỏ như ngũ quan lại rất rõ ràng.
Mà trên cô của đứa bé sơ sinh trong hình có đeo một Khóa bình an như ý ở bên ngoài.
Lúc nhìn thây bức hình này, mẹ Thẩm có chút ngồi không vững, bàn tay đặt dưới bàn có hơi run rây.
“Bà Thầm không nhận ra Khóa bình an, nhưng chắc nhận ra đứa trẻ sơ sinh này chứ?”
Bọ Tô Cửu hỏi như vậy, mẹ Thầm hoảng loạn nâng mắt lắc đầu: “Tôi không biết cô đang nói gì, đứa trẻ sơ sinh này có liên quan gì đến tôi? Cô cầm lấy bức hình trẻ sơ sinh này muốn hỏi tôi cái gì? Tôi nghĩ, tôi không có gì có thể trả lời các người cả, các người đi đi.”
Nói xong, mẹ Thẩm liền đứng dậy muôn tiên khách.
Giọng nói của Tô Cửu nặng đi mấy phần: “Bà Thẩm đến hình của con gái mình cũng không nhận ra sao? Lẽ nào thời gian trôi qua quá >. lâu khiến cho bà đã quên đi hình dáng con gái bà lúc mới sinh như thế nào sao?”
Nghe vậy, Mẹ Thẩm run rầy nhìn cô ta.
Gương mặt Tô Cửu vẫn nở ra nụ cười như cũ, bộ dáng đơn thuần vô hại: “Bà Thẩm cần phải suy nghĩ lại thật kỹ, bà thật sự không nhận ra đứa trẻ sơ sinh này sao?”
Mẹ Thẩm cúi đầu xuống, lại nhìn bức hình của đứa trẻ sơ sinh kia.
Sau đó nhớ đến điều gì mà màu máu trên môi của bà ây như đang phai đi. Nói thê nào cũng là người sống hơn nửa đời, nên bà lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Bà ngồi lại, thở sâu một hơi nói: “Tôi không biết các người đến nơi này để làm gì. Ban đầu tôi cho rằng các người là bạn của Nguyệt Nguyệt, cho nên mới có lòng tốt, các người có vấn đề gì cần hỏi tôi có thể trả lời các người, nhưng mà… bây giờ các người lấy ra hai tấm hình không biết từ đâu đưa cho tôi là có ý gì?”
“Bà Thẩm không cần nôn nóng, chúng tôi chỉ muốn hỏi bà có thật sự là bà không nhận ra đứa bé sơ sinh và cặp khóa bình an trong hình này hay không thôi?”
“Không nhận ra.” Mẹ Thầm kiên định trả lời một câu.
Tô Cửu cũng không vội, mở cặp tài liệu của mình ra, hôm nay bọn họ có chuẩn bị mà đến, đương nhiên không thể vì một câu phủ nhận của mẹ Thẩm mà lui quân.
Cô ta đặt một tấm hình khác lên trên bàn: “Bức hình này là bức hình con gái lớn của bà Thẩm lúc một tuổi. Lúc đó bà với ông nhà bà cùng con gái lớn của bà đã gửi tâm hình này lên trên mạng xã hội, mặc dù sao đó bà đã xóa bức hình này nhưng vẫn để sót lại dấu vết.”
“Dấu vết gì? Cô đang nói bậy gì vậy?” Mẹ Thâm nhìn tâm hình kia, trong lòng lại bắt đầu không yên.”
“Trong bức hình này, so sánh con gái lớn của bà với đứa trẻ sơ sinh vừa nãy kia, có thể nhận ra ngũ quan của bọn họ hoàn toàn khớp nhau.” Xem thêm nhiều ngôn tình hay.
“Ôi, cô gái này đang kể chuyện cười gì vậy? Đứa trẻ sơ sinh trong bức hình của cô dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi, ngũ quan làm gì đã nhìn rõ đâu mà so sánh như vậy? Vậy mà lại nói khoác không biêt ngượng miệng là khớp nhau?”
“Bà Thâm không thừa nhận cũng không sao cả, vậy có thế giải thích một chút về Khóa bình an trên cổ của cô con gái nhỏ của bà được không?”
Tô Cửu lại đặt một bức hình lên trên, trên bức hình là Thẩm Nguyệt sau khi cô ta ra đời không lâu, trên cổ của cô ta đã có thêm một khóa bình an, giống hệ với cái trên bức hình của đứa bé sơ sinh.
“Cái này…”
“Lẽ nào bà Thâm còn muốn nói không nhận ra khóa bình an này?”
Nói đến đây thì mẹ Thẩm đã cắt đứt lời của cô: “Cô nói vậy là có ý gì?
Cái gì gọi là bọn buôn người lừa bán? Chúng tôi không có lừa bán Thẩm Kiều!”
“Ý trong câu nói này của bà Thẩm là thừa nhận Thầm Kiều không phải là con ruột của bà phải không?”
Tô Cửu nói một câu trọng điềm, lật thăng đáy lòng của bà ta.
Cuôi cùng mẹ Thâm cũng vô lực ngã ngồi lại vị trí của mình, không ngờ… bà ta lại lỡ miệng nói ra hêt.
Tô Cửu vươn tay gạt mái tóc trước trán ra sau đầu, đôi môi đỏ hơi vềnh lên: “Sau khi vợ chồng hai người mang đứa trẻ này trở về thì vô cùng yêu thương, bởi vì các người chưa có con gái ruột của chính mình, cho nên xem cô ấy như bảo bối mà yêu thương. Nhưng mà mây năm sau đó, đột nhiên bà lại có tin tức mang thai, năm sau đó bà sinh được một cô con gái. Vì sau khi vợ chồng hai người đã có con gái của riêng mình nên bắt đầu gạt bỏ đứa bé vốn chẳng phải là con ruột của các người. Cho nên cho dù lúc cô ấy bị bọn buôn người lừa bán, thậm chí bà Thầm đã nghĩ đề mặt cho đứa nhỏ này tự sinh tự diệt, đến cả việc báo cảnh sát cũng không làm. Nhưng bà Thẩm lại không ngờ, chuyện lừa bán lần đó đã thành một vụ án buôn bán người quy mô lớn, ổ bọn buôn người bị cảnh sát đào ra. Nên bên phía cảnh sát đã thông báo bà đi nhận đứa trẻ nhận nuôi ở cô nhỉ viện kia.”
Bôp!
Tô Cửu khép hồ sơ lại, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Mẹ Thâm bị dọa nhảy dựng, cơ thể chấn động dữ dội, sau đó bà ta ngầng đầu nhìn về phía Tô Cửu.
“Nhẫn tâm làm sao? Đứa trẻ đó dù sao là do bà tự mình nhận về, thậm chí từng xem như là bảo vật yêu thương. Kết quả sau khi vì bà có được đứa con ruột của mình mà vứt bỏ cô ấy, Đánh tiếc ông trời không cho bà như ý, đứa bé đó vẫn trở về, nhưng mà sau khi trở về cô ấy lại bắt đầu chịu đựng đủ mọi đối xử không công bằng.”