*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thẩm Nguyệt, tại sao con lại có thể nghĩ như vậy? Không phải như con nghĩ đâu! Cô ta trở thành cô lớn của Nhà họ Hàn có khi lại là chuyện tốt, chỉ cần cô ta càng ngày càng phát triển, Nhà họ Thẩm của chúng ta lại chính là ân nhân lớn của Nhà họ Hàn, chúng ta cũng có thể hưởng lợi từ nó, trong tương lai nhà chúng ta cũng có thể trở thành đại gia! “
“Không!” -Thầm Nguyệt lùi lại, bịt tai lại: “Mẹ thì biết cái gì chứ?Từ trước đến giờ ngay cả tiền tiêu vặt mẹ cũng chưa bao giờ đưa đủ con dùng! Ngay cả lần trước lấy vội tiền của chị ta cho con cũng không đủ tiêu! Mẹ ơi, con thật sự không muốn sống cuộc sống này thêm một chút nào nữa. Mẹ có biết các bạn cùng lớp của con giàu như thế nào không? Bố mẹ chúng có khả năng như thế nào không? Con… con muốn được như họ, nhưng … tại sao? Là Thẩm Kiều sao? Cô ta với con tại sao lại có khác biệt lớn đến vậy? Rõ ràng là … con tốt hơn cô ta. “
Nói đến đây, Thầm Nguyện như chịu đựng không nổi nữa mà hét lên mấy tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
“Thầm Nguyệt!”
Bà Thầm muốn ngắn cô ấy lại, Thẩm Nguyệt dù sao cũng là con gái yếu đuối, cô ấy chạy nhanh đến mức vừa ra khỏi nhà đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Quên đi, con gái nhà ai mà chẳng vậy, chắc chắn lúc nãy thấy bất bình nên mới cư xử như vậy, chờ nó từ từ suy nghĩ kĩ càng nó sẽ nhận ra đây thực sự là chuyện có lợi cho nó.
Nghĩ rằng món nợ cờ bạc của mình có thể sớm trả được và Nhà họ Thẩm có thể nối gót Nhà họ Hàn trong tương lai, bà Thẩm trong lòng rất vui sướng.
* Mà ở bên kia, Thẩm Kiều đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Sau khi Tiểu Nhan gọi điện cho Dạ Lẫm Hàn, Dạ Lẫm Hàn nhanh chóng đến chỗ cô nói.
“Cô ấy đã đi đâu rồi?“- Dạ Lẫm Hàn nghiêm nghị hỏi cô.
Tiểu Nhan lo lắng đến mức sắp khóc: “Vừa rồi tôi tìm hết cả một vòng nhưng vẫn không thấy cô ấy, rõ ràng lúc nói chuyện điện thoại vơis anh cô ấy còn đang ngồi ngay sau lưng tôi, nhưng trong nháy mắt đã mất tích rồi, tôi đi tìm mà cũng không thấy được… Tôi không biết cô ấy đã đi đâu … Tôi xin lỗi, trách tôi đã không chăm sóc cô ấy tốt, nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ…
Tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất. “
Dạ Lẫm Hàn liếc nhìn Tiểu Nhan, thấy hai mắt cô đỏ bừng, tâm trạng khẩn trương sắp rơi ra nước mắt, cô ấy chắc cũng đang rất căng thẳng, anh không trách cứ cô nữa, anh chỉ nói nhỏ: “Bình tĩnh đi, hiện tại cô cũng đừng vội. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải tìm được cô ấy trước. Cô và cô ấy thân thiết như vậy, hãy bình tĩnh và suy nghĩ xem cô ấy có thể đi đâu? “
“Cô ấy có khả năng đi đến chỗ nào?”
Tiểu Nhan bối rối trước câu hỏi này, tuy rằng cô có quan hệ tốt với Thẩm Kiều, nhưng hai người quen biết nhau chưa được bao lâu, không thể nói chắc chắn rằng cô ấy biết nhiều thứ về Thẩm Kiều.
Nếu hỏi cô ấy có thề đi đâu, Tiểu Nhan có khi không tài nào trả lời được câu hỏi này.
Nếu muốn tìm một người thực sự hiểu rõ cô ấy thì người đó có lẽ là Hàn Tuyết U.
Mặc dù tính tình của Hàn Tuyết U không tốt, nhưng dù sao thì cô ta đã giả vờ ở trước mặt Thẩm Kiều nhiều năm trước, có lẽ trong nhiều năm như vậy, cô ta sẽ biết chút gì đó về Thẩm Kiều.
Cách tốt nhất bây giờ có lẽ là nên đi hỏi cô ấy xem xem.
Có điều, hai người bây giờ đã trở thành đối thủ của nhau sau lần cãi nhau đó, đi tìm Hàn Tuyết U lại không thích hợp nữa, cô sợ Hàn Tuyết U sẽ có mưu kế xấu xa, lúc đó Thầm Kiều Sẽ càng lâm vào tình thế nguy hiểm thì phải làm thế nào?
Thấy cô cau mày nghĩ ngợi, Dạ Lẫm Hàn đoán có lẽ cô vẫn chưa nghĩ ra được điều gì, anh suy nghĩ một chút, sau đó nói nhỏ: “Nếu như cô không nhớ ra được thì cũng đừng lo lắng, tôi đã phái người tới, bọn họ sẽ đến giúp ta tìm kiếm. Hãy quan sát xung quanh đây, và báo cho tôi ngay khi có tin tức gì về cô ấy. “
Tiểu Nhan xúc động nhìn Dạ Lẫm Hàn: “Phó chủ tịch Hàn, cám ơn anh. Cũng may có anh ở đây, nếu không tôi không biết phải làm sao nữa.”
“Chúng ta hãy quan sát xung quanh trước, và đừng bỏ qua bất kỳ ngã rễ nào.”
“Được.”
Sau khi hai người nói chuyện thì tách ra, Tiểu Nhan cảm thấy Dạ Lẫm Hàn nói rất có lý, tìm kiếm không để bỏ sót góc tường nào, nếu lần này chú ý tìm kiếm hơn một chút có phải sẽ tìm thấy Thầm Kiều?
Nghĩ đến đây, cô lại nhen nhóm hy vọng và lần mò theo con đường đi tìm Thầm Kiều.
Sau khi Dạ Lẫm Hàn đi vài bước, điện thoại đột nhiên vang lên, anh cầm lên: “Thế nào rồi?”
Diệp Tử: “Phó chủ tịch Hàn, tôi đã tìm khắp nơi đây theo chỉ dẫn của anh.
Nhưng tôi nghĩ nếu có thể xin anh hãy tới đây quan sát và dẫn đường. “
Nghe vậy, Dạ Lẫm Hàn khẽ nhíu mày: “Cô ấy trước sau gì cũng sẽ chỉ biến mất trong một giờ thôi, không cần thiết kiểm tra giám sát, hơn nữa một số góc nhỏ đều là điểm mù, ở chỗ đó camera giám sát sẽ không quay đến dược. Cậu có thể phái thêm người tới để họ tìm kiếm kĩ hơn Ở các góc xung quanh đây và tất nhiên không từ bỏ việc hỏi những người qua đường hay ở gần khu đó rồi báo cáo cho tôi ngay khi các cậu có tin tức. “
Diệp Tử: “Đã rõ.”
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Lẫm Hàn nhìn xung quanh, trong lòng có chút xúc động.
Thẩm Kiều, mong em đừng gặp phải chuyện xấu gì.
Không biết đã tìm được bao lâu, Dạ Lẫm Hàn không thề nhìn thấy Thẩm Kiều, điện thoại cũng không có động tĩnh, Dạ Lẫm Hàn vốn là tương đối bình tĩnh, nhưng hiện tại cũng không giữ nổi tâm trạng ôn hòa được nữa.
Thẩm Kiều rốt cuộc đã đi đâu?
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Sau đó, Dạ Lẫm Hàn tiếp tục hỏi một người phụ nữ ở gia đình gần đó.
“Xin lỗi dì, cho con xin hỏi, dì có nhìn thấy một cô gái đi ngang qua chỗ này không…“ -Dạ Lẫm Hàn mô tả ngắn gọn những gì Tiểu Nhan nói với cô về bộ quần áo cô mặc hôm nay, sau đó miêu tả thêm các nét trên khuôn mặt và những thứ tương tự.
Nghe xong, người phụ nữ chớp chớp mắt, đứng ngần ra, Dạ Lẫm Hàn trong lòng thở dài, nghĩ sẽ không có kết quả, ai ngờ cô kia đột nhiên nói: “Ồ, anh đang muốn tìm cô gái mặc bộ váy trắng đó ấy hả! Tôi vừa nhìn thấy cô ấy! “
Nghe thấy, sắc mặt Dạ Lẫm Hàn thay đổi: “Dì nhìn thấy cô ấy sao? Cô ấy đang ở đâu vậy?”
“Tôi có nhìn thấy … cô ấy lên một chiếc ô tô, chiếc xe đó khá đẹp dấy!”
“Lên xe?”- Dạ Lẫm Hàn nhíu mày, còn là một chiếc xe đẹp? Có vẻ như đó không phải là một chiếc taxi.
Cô ấy có thể vào xe của ai?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Lẫm Hàn liền thay đổi.