Ngủ đến tự nhiên tỉnh, Đông Lôi ngồi dậy, thấy bên cạnh hình như có dấu vết người ngủ qua, chẳng qua là người đâu, đã không có ở đây.
Cô nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, hẳn là anh đi làm.
Thay quần áo đi ra ngoài, thấy dưới lầu có thêm một người, đúng là chị Ngôn, chị tươi cười chân thành chào hỏi cô:
"Sớm, Tiểu Lôi..."
"Sớm, chị Ngôn..."
Chị Ngôn tuổi khoảng gần bốn mươi, văn hóa không cao lắm, từ lúc năm mười sáu làm việc ở Thần gia, vẫn không có rời đi.
Khi chị gả cho người khác, sinh môt đứa con trai, bây giờ đang ở học trung học, chồng chị năm trước đã chết bệnh. Có được tay nghề, hiểu rõ chăm sóc ẩm thực lớn nhỏ trong nhà Thần gia.
"Rửa mặt xong chưa? Bữa sáng của em đã chuẩn bị tốt. Còn có dược cũng đã nấu xong, ăn bữa sáng, có thể uống được. Sáng sớm A Huống đi làm, trước khi đi nói rõ, bữa tối cậu ấy cũng có thể không về ăn. Nếu em cảm thấy khó chịu, có thể trở về nhà mẹ đẻ chơi."
Chị Ngôn đúng là một người rất hay nói, bảy ngày này, quan hệ của hai người rất tốt.
Đông Lôi bởi vì câu nói "Buổi tối sẽ không trở về ăn" của anh, trong lòng buồn bực một chút, rất không thoải mái.
Xong đời rồi, xem ra, anh thật tức giận.
Cô phồng miệng nhỏ nhắn, nhìn nhìn chị Ngôn, đảo mắt hỏi:
"Chị Ngôn lúc anh ấy đi ra ngoài, vẻ mặt như thế nào?"
"Vẻ mặt?"
Chị Ngôn suy nghĩ một chút:
"Phải nói sao đây? Quanh năm suốt tháng, đã không thay đổi, chính là vẻ mặt... giống như khối băng..."
Chị Ngôn cũng có chút hiểu rõ về Thần Huống, hiễu rõ tính nết của anh, ngoại trừ tình nhân mối tình đầu anh đã từng vuốt ve an ủi, tươi cười sẽ lộ ra bên ngoài, lúc đối mặt những người khác, mặt của anh vẻn vẹn chỉ có lạnh lùng không có vẻ mặt thứ hai.
Người vợ đầu tiên của anh, hoàn toàn bị anh vứt bỏ bên ngoài, còn về người thứ hai chị cũng không biết nói sao, chị Ngôn cảm thấy thái độ của anh rõ ràng không giống như trước.
Ít nhất, anh cam tâm tình nguyện chung phòng với người vợ sau, còn biết nói ra hành tung của mình.
"Tiểu Lôi, em cãi nhau với A Huống sao?"
Chị Ngôn thấy trong mắt Đông Lôi có một chút chột dạ, không khỏi tò mò hỏi.
“Đâu có!"
Đông Lôi sờ sờ đầu của mình.
Nếu cãi nhau mới tốt!
Bây giờ tính là cái gì?
Chiến tranh lạnh sao?
Không đúng, bọn họ cũng không có chiến tranh nóng, căn bản không thể dùng chiến tranh lạnh để hình dung tình huống trước mắt này.
Cô ăn cháo, trong lòng rất khó chịu!
Thần Huống có an bài xe cho Đông Lôi, cùng với lái xe.
Lái xe A Dũng nói: "Phó Thủ tướng dặn, nếu phu nhân muốn đi ra ngoài, có thể gọi tôi!"
Sau giờ ngọ, Đông Lôi mang một cái ba lô, mặc một thân quần áo học sinh, xuất hiện ở vườn kính, một chiếc xe chậm rãi chạy nhanh đến trước mặt cô.
Đông Lôi đứng lại suy nghĩ một chút, vẫn lên xe, lên xe bus đi nhà trọ hoàng gia, một giờ cũng không đến được.
Từ khi bị tai nạn giao thông, cô rất ít lái xe.
Sợ hãi.
Trước khi kết hôn, phàm là đi ra ngoài, trong nhà đều có lái xe đưa đón, nếu lộ trình không xa, cô sẽ đi xe đạp.
Sau khi kết hôn, ở Thần gia cũng có lái xe đi theo
Khi lên xe, cô không thể không cảm thán người đàn ông kia cẩn thận, trong xe còn chuẩn bị đồ ăn vặt cùng với manga.
A Dũng nói: "Những thứ này tôi mua theo danh sách Phó thủ tướng đưa."
Kỳ thật trong lòng của hắn là nghĩ như vậy: "Phó Thủ tướng đây là xem vợ của mình là con gái mà sủng đi..."
Đông Lôi nhìn thấy, tâm tình không biết diễn tả như thế nào...
" sau, cô về tới nhà trọ hoàng gia, chạy vào cửa, bảo vệ trong nhà chào hỏi cô, lúc chạy vào phòng, vừa hay nhìn thấy mẹ chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cô đem về, rất kinh hỉ, vội vàng chào đón, hỏi:
"Trở về lúc nào?"
"Buổi tối hôm qua!"
Cô ôm meh thặt chặt, nghe hương vị quen thuộc hương trên người mẹ, tâm vốn lộn xộn cũng được trấn an:
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
"Muốn đi xem Cẩn Chi... Muốn cùng đi không.."
Đông Lôi nghĩ đến mình đã có mười ngày không nói chuyện với anh hai, gật gật đầu, hai mẹ con lên xe, một đường nói chuyện đi tới bệnh viện.
Đông Đình Phòng từ khi hôn mê, vẫn ở lại bệnh viện Quỳnh Thành tiếp nhận trị liệu, Trần Tụy mang theo một nhóm đội viên đặc công, bảo vệ nghiêm ngặt /.
Hà Cúc Hoa nói với Đông Lôi: "Bệnh tình anh của con đang tốt dần lên..."
Điều này thật sự là một tin tức tốt.
Trong phòng bệnh, người đàn ông từ nhỏ được cô xem như núi dựa vào, yên lặng nằm đó, sắc mặt trắng bệch, người gầy gò, trên người cắm đầy ống dẫn khí.
Cô ngồi ở bên giường, nhìn anh hai chậm rãi nói chuyện từ lúc kết hôn cho tới bây giờ, từ đầu tới cuối nói một lần.
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của cô đỏ lên, thật muốn khóc a —— anh hai tốt, trở nên vô tri vô giác; chị dâu tốt, mất tích không chút dấu vết; cháu trai cháu gái bị nổ đã thành bụi bặm... Lúc đầu vốn là một gia đình hạnh phúc, cuối cùng lại phá thành mảnh nhỏ như vậy.
"Anh, anh mau khỏe, nhất định phải khỏe nhanh, nhất định phải đi tìm chị dâu trở về... Anh..."
Cô nắm tay Đông Đình Phong, trầm thấp kêu.
Một buổi chiều, cô và mẹ ngồi trong phòng bệnh nói chuyện với anh hai, thẳng đến lúc gần tối, mới cùng trở về nhà.
Mẹ giữ cô lại ăn cơm, nói: "Mẹ làm cơm con ở lại đây ăn đi... Gần đây nó vì chuyện Đông gia chúng ta, phí hết không ít tâm tư."
Đông Lôi không có ngăn cản, mẹ gọi điện thoại, không tìm được Thần Huống. Sau đó Thần Huống điện thoại nói buổi tối có buổi hội nghị, không có thời gian, sau này sắp xếp được thời gian sẽ qua.
Mẹ tự nhiên thông cảm.
Ông nội nói: "Vì việc của Cố Duy, mặc kệ là Thần Huống, hay là Cố Chấn, đều bận sứt đầu mẻ trán. Quyền quản lý của Cố Chấn, đã bị giải trừ bỏ phiếu, bây giờ là Thần Huống đang chủ trì đại cục, không vội mới là lạ."
Cô hỏi: "Tung tích của Cố Duy vẫn không tìm được sao?"
"Còn không có đâu!"
Ông nội nói: "Cháu nói có lại hay không, một người đang tốt, lại biến mất như vậy. Đủ mơ hồ đấy. Hẳn không phải là Cố gia ra tay. Hình như là có một thế lực khác, có kế hoạch dẫn người đi ra ngoài."
Đông Lôi nghĩ không ra, sao lại có người như vậy, không có việc gì tới xử lý vũng nước đục này. Xem ra, vẫn có kế hoạch mà đến!
Thật lâu rồi không cùng người thân ăn bữa tối, trở lại Quỳnh Thành lần này, đây là bữa tối mà Đông Lôi ăn vô cùng ngon, cũng ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, ông nội có khách tới chơi, đi thư phòng, Đông Lôi và mẹ trở về phòng tiếp tục nói chuyện.
"Lần này trở về có phải muốn trở lại trường học hay không?"
Hà Cúc Hoa thấy con gái mặc một thân quần áo học sinh như vậy, lộ ra một thân khí chất sinh viên như vậy, cũng cảm giác con gái vẫn giống khuê nữ, không còn cảm giác đã gả cho người.
"Dạ!"
Cô ôm mẹ, đầu dựa vào trên vai bà, chần chờ một tiếng nói:
"Chẳng qua, con chưa nói với anh Thần!"
"Mẹ đã nói với nó..."
Hà Cúc Hoa nói.
Nghe mẹ nói khiến cô ngẩn người.
"Chiều hôm qua, lúc gặp mặt nó có nói với mẹ, đại học Quỳnh Thành bên kia, nó đã sắp xếp cho con thật tốt, còn con, lúc nào cũng có thể đi học! Sao vậy, nó vẫn không có nói với con sao?"
Bà cúi đầu nhìn con gái!
"A, không có..."
Đông Lôi nghe, hơi hơi sửng sốt, thì ra hôm qua anh trở về chính là muốn nói việc cô có thể tiếp tục đi học. Trách không được quần áo gì gì đó của cô đều đóng gói đem theo trở về.
"Sao lại như vậy?"
Hà Cúc Hoa lườm cô.
Đông Lôi bị lườm đến có chút chột dạ: "Đêm qua... Đêm qua... Ngủ trầm, không cùng anh nói chuyện, hôm nay anh đi sớm, cũng không có gặp mặt..."
"Hai con... Không có sao chứ... giữa hai người nói chuyện rất hợp ý..."