Vài ngày sau, lúc Đông Lôi nói chuyện mình gặp mặt Cố Duy với Đông Lục Phúc và Hà Cúc Hoa, sắc mặt Hà Cúc Hoa lập tức thay đổi, lúc này trách mắng:
"Cố Duy bây giờ có thân phận đào phạm, sao con có thể lén lút gặp mặt hắn? Phải báo cảnh sát mới đúng! Nếu như bị người gặp được, truyền tin, con có mấy cái miệng cũng không nói rõ. Lôi Lôi, con và Tử Thuần đang tân hôn, làm việc phải cân nhắc đến hạu quả một chút. Đúng rồi, sau khi con nói chuyện này với Tử Thuần, nó có phản ứng gì?"
Đông Lôi nhớ lại một chút, cầm gối ôm vào người, nói:
"Anh áy chỉ nói để cho anh ấy xử lý chuyện này!"
"Không có tức giận sao?"
"Không có! Anh Thần không phải loại người nhỏ mọn."
Đông Lục Phúc không đồng ý nói:
"Đàn ông có tính khí lớn, có thể bao dung cháu tất cả; đàn ông cũng có thể rất nhỏ tính tình, làm một chút chuyện cháu cho rằng rất không có ý nghĩa, nhưng nó sẽ như rễ đâm vào tâm. Lôi Lôi, chuyện giữa nam nữ, rất vi diệu đấy."
"Nhưng anh ấy thật không có tức giận nha!"
Đông Lôi thấp giọng nói.
"Nếu nó không tức giận, đó là tốt nhất. Có điều, Lôi Lôi..."
Hà Cúc Hoa vuốt tóc của cô, rất nghiêm túc nói với cô:
"Có chuyện, con nhất định phải biết rõ ràng: Con và Cố Duy đã hoàn toàn trở thành quá khứ, bây giờ trong cuộc sống của con, chuyện quan trọng phải làm tốt nhất, là trở thành một người vợ ưu tú, đọc sách ngược lại đã thành chuyện tiếp theo.
"Hôn nhân là chuyện cả đời của phụ nữ, phải chăm chút nó thật tốt, chính là chuyện quan trọng nhất cả đời này của con.
"Đương nhiên, đây không phải là tỏ vẻ mẹ không ủng hộ con tiếp tục đi học.
"Trên thực tế, mẹ tuyệt đối ủng hộ con học tốt chuyên ngành này.
"Phụ nữ, không nên vẻn vẹn chỉ thuộc về gia đình, cần phải có sự nghiệp của mình, dùng hành động chứng minh giá trị của mình trong xã hội.
"Có điều, cũng cần phải có điểm cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, tuyệt đối là một chuyện sâu xa cần vắt óc suy nghĩ thật kỹ."
Đông Lôi trăm phần trăm đồng ý, cô ôm lấy người quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nhấc tay thề, nói:
"Mẹ, con cam đoan, sau này, con nhất định nhất định sẽ không gặp mặt Cố Duy."
Hà Cúc Hoa cũng không vì lời cam đoan của con gái mà thả lỏng, có điều, trong miệng vẫn nói một câu:
"Vậy là tốt rồi!"
Sau này, Đông Lôi thật không có hỏi Thần Huống chuyện liên quan đến Cố Duy nữa.
Hai người đàn ông này, có thể hợp tác hay không?
Tứ Hải Bang và Ngôi Bang có thông đồng làm chuyện xấu hay không?
Sự kiện cướp máy bay có liên quan đến Ngôi Bang không?
Có thể tìm được cô gái trong Ôn Nhu Yến hay không...
Những nghi vấn này, trong lòng cô luôn có, nhưng cô biết phải vứt nó ra sau đầu.
Cô chỉ là một người con gái rất bình thường, không có cách quan tâm những chuyện không liên quan tới cô. Cũng không có ý định tìm cách khác đi làm rõ chân tướng chuyện này.
Từ phương diện truyền thông với báo chí, cấp trên cũng không vui khi dân chúng chú ý chuyện này. Từ lâu rồi, việc này, từ từ nhạt dần trong tầm mắt mọi người, tình huống như vậy mới đúng, cô cũng không quan tâm. Cô tin tưởng năng lực của Thần Huống, chắc chắn sẽ để cho chân tướng trồi lên mặt nước.
Sau này, Chu Phục Linh từng lén lút đi tìm cô, là liên lạc từ điện thoại.
Khi đó Chu Phục Linh đã bị đuổi về đại học Ba Thành, thân phận trao đổi sinh nửa đường bị cướp đoạt, nguyên nhân không rõ.
Một lần kia, trong điện thoại cô ta hỏi col: "Thần Huống có thể giúp đỡ Cố Duy hay không?"
Cô nói: "Không biết!"
Chu Phục Linhlại hỏi: "Sao giọng nói của cậu lại lãnh đạm như vậy, tuyệt không quan tâm là sao. "
Cô hỏi lại: "Tại sao phải quan tâm?"
"Một ngày ân ái trăm năm vợ chồng!"
Đương nhiên giọng điệu lại lần nữa hỏi lại:
"Bây giờ tôi là vợ của Thần Huống. Đi quan tâm chồng trước, cậu nghĩ là thích hợp sao, sau này đừng nói chuyện Cố Duy với tôi nữa. Nếu như cậu còn xem tôi là bạn. Bây giờ tôi thầm nghĩ làm một chuyện, bảo vệ tốt hôn nhân của tôi và Thần Huống."
"Nhưng cậu không yêu người đàn ông kia!"
Chu Phục Linh nói.
"À, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn hi vọng tôi và Cố Duy hợp lại sao, cậu đã quên hắn đối xử với tôi như thế nào sao?"
Chu Phục Linh không đáp tiếp tục truy vấn:
"Có phải cậu..... Bởi vì chuyêhn sinh non, vẫn còn trách hắn, hận hắn?"
Đông Lôi trả lời: "Không, tôi không hận, cũng không yêu!"
Chu Phục Linh nói: "Tôi không tin!"
Đông Lôi nói: "Cậu tin hay không, không quan trọng, tóm lại, sau này tôi sẽ dùng tâm của mình đặt lên đoạn hôn nhân này."
Cô tin tưởng, cô có thể làm được.
Tháng năm , Đông Lôi bắt đầu khóa thực tập, có điều không có ở trường —— nếu như ông xã không muốn cô trọ ở trường, đương nhiên cô sẽ không trọ. Gia đình vui vẻ, rất quan trọng.
Từ đó, đi học, đã thành chuyện phải làm trong cuộc sống của cô, cô thoáng cái lại trở về thời còn học sinh, bốn phía là người tới người đi, tất cả đều là những nam nữ trẻ tuổi đầy thanh xuân với ước mơ bay cao.
Trong lòng họ ôm một giấc mộng, đối với tình yêu, ước mơ với hôn nhân, phấn đấu trong cuộc sống của họ: Vì tương lai có thể có được một công việc như ý mà học tập, vì có thể gả cho một người đàn ông để cho tất cả mọi người hâm mộ hoặc là lấy một người con gái có thể làm cho mình hạnh phúc cả đời, mà cố gắng thei đuổi giấc mộng của tuổi thanh xuân..
Cuộc sống đại học, làm cho cô tìm về bình tĩnh đã lâu.
Mặc dù khác với họ, bọn họ được tự do hưởng thụ tuổi thời còn học sinh, mà cô là người đã kết hôn.
Ở trường học, cô là một sinh viên bình thường.
Nhưng rời khỏi sân trường, cô phải đối mặt với cuộc sống gia đình một nam một nữ.
Cuộc hôn nhân thứ hai của Đông Lôi cùng với thời gian dần trôi qua, mà dần dần tốt đẹp hơn.
Không sánh được với cuộc hôn nhân đầu tiên chỉ vừa bắt đầu đã ngọt ngào ấm áp như vậy, trái lại, nó rất bình không có mùi vị gì cả, thậm chí không làm cho cô có ý muốn hướng tới tình yêu lần nữa.
Ừm phải nói, giữa cô và Thần Huống, căn bản cũng không có tình yêu nam nữ gì hết, nhưng hôn nhân đã bắt đầu trói buộc kéo họ lại gần nhau.
Cho tới nay, Đông Lôi cảm thấy, nam nữ ở chung, cần phải có chủ đề chung, mới có thể hiểu nhau thêm, mới có thể kéo gần khoảng cách của nhau, mới có thể dung nhập vào cuộc sống của đối phương
Có câu nói, yêu nhau thì đơn giản, ở chung rất khó khăn.
Người yêu nhau, đều sẽ cảm giác được nam nữ ở chung là một việc khó, huống chi hai người không yêu nhau.
Cô và Thần Huống, chênh lệch trọn vẹn tuổi, có sự khác nhau là chuyện tất nhiên, khuyết thiếu đi chủ đề của hai người, càng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thế giới của Thần Huống, không phải cô có thể biết, chuyện anh quan tâm không phải một chuyện a miêu a cẩu, chỗ cuời nói vui vẻ cũng là đang quyết định chuyện quốc gia đại sự, còn cô, chỉ là một người bình thường, thậm chí còn có chút đần độn, chuyện phiền não nhỏ bé như vậy, không đáng nhắc tới.
Có khi, Đông Lôi cảm thấy, người như Thần Huống, có lẽ nên tìm một người phụ nữ cũng trong chính trị và có thủ đoạn mới đúng.
Như vậy, đối với vợ chồng có thể nói phu xướng phụ tùy, mới có chung một mục tiêu, mới có thể có chung chủ đề, sinh hoạt mới có tư có vị.
Nói ví dụ như, Bộ thông tin quốc gia thì có một nữ bộ trưởng tương đối xuất sắc, dân chúng Đông Ngải Quốc có một lần cho rằng, vị nữ bộ trưởng trẻ tuổi này rất xứng đôi với phó Thủ tướng.
Ngay cả Đông Lôi đã từng cảm thấy, bọn họ nên đến với nhau mới đúng!
Kết quả ma xui quỷ khiến, cô đã thành vợ của Thần Huống.
Như vậy ngoài ý muốn, đủ kinh ngạc đầy quái dị.
Đến nay, cô vẫn không nghĩ ra, sao chuyện này lại phát triển thành như vậy.
Dù sao cũng phải nói, Thần Huống cũng không phải một người nói nhiều, trầm mặc ít nói, đúng bản tính của anh.
Đông Lôi ngược lại thích nói chuyện, nhưng cũng phải xem đối tượng, nói chuyện với mẹ cô có thể nói không hết lời, nói chuyện với bạn bè, các cô có thể nói mò trời cao biển rộng, nhưng lúc đối tượng biến thành Thần Huống, bởi vì chủ đề có hạn. Bọn họ có thể nói chuyện thật sự không nhiều lắm. Với lại thời gian của Thần Huống cũng thật sự rất ít.
Cho nên, quan hệ giữa vợ chồng bọn họ, bây giờ còn rất yếu ớt.
Chuyện duy nhất làm cho người ta may mắn, bọn họ song phương đều đang cố gắng.
Ít nhất cô biết rõ, anh đã rất dụng tâm rút thời gian quan tâm tới cô.
Nói ví dụ như, những ngày này, bọn họ gần như mỗi ngày cùng ra vào.
Buổi sáng trong lúc Thần Huống trên xe, đến gần đoạn đường đại học Quỳnh Thành, cô xuống xe, từ rương phía sau lấy ra xe đạp, cưỡi vào trường học, buổi tối năm sáu giờ, Thần Huống tan tầm, đến gần đại học Quỳnh Thành, đón cô về nhà. Có khi, hai người sẽ cùng đi ra ăn, có khi, ăn ở trong nhà ăn.