" Cái gì, cậu đang đùa với tôi à. Cậu lấy vợ trước thì thôi đi, bây giờ tôi và Mạc Thần vẫn chưa có vợ mà cậu đã sắp có con rồi "
" Vì nòng nọc tôi tốt "
Mạc Thần nhìn sang Trí Viễn " Còn cậu với cô gái kia sao rồi?"
" Cô gái nào "
" Cô gái mà hôm trước cậu đã xem mắt đấy "
" Không có cảm tình " trái tim Trí Viễn làm sao có thể chứa thêm người nữa đây, ngoại trừ Doãn Vân ra anh sẽ chẳng yêu ai nữa
" Em không muốn mang thai trong lúc này " Tuyết Nguyệt từ lúc biết tin cô mang thai cô trên mặt cô không hề hiện nụ cười nào
" Tại sao?"
" Em còn chưa thành lập sự nghiệp thì sao có thể có con được đây, Lục Phong à sau này chúng ta hãy sinh con có được không?"
" Ý em là muốn bỏ con?"
" Em xin lỗi, em không thể giữ được "
Hai tay anh nắm chặt lại, muốn kiềm chế bản thân để không phải tức giận với cô, nhưng không thể nào. Rõ ràng đứa bé là tình yêu của anh và cô mà, cớ sao cô có thể nói bỏ liền bỏ
" Em không có quyền bỏ con anh "
" Tất cả đều tại anh hết, sao anh lại đổi thuốc của em "
" Chúng ta kết hôn đã hơn năm rồi, cũng đến lúc phải có một đứa con "
" Em không quan tâm, anh muốn giữ lại thì anh giỏi mà mang thai đi. Còn em kiên quyết bỏ "
Anh tức giận đến mức đứng dậy " Hà Tuyết Nguyệt, từ khi nào em trở thành một con người như vậy "
" Thì sao nào, trước giờ em vẫn luôn như vậy. Em nói lại lần cuối EM KHÔNG MUỐN CÓ CON "
"Em sinh con ra, anh sẽ nuôi, em không cần phải bỏ "
" Anh nuôi thì sao chứ, anh nuôi nhưng nó vẫn là con em. Em muốn em không liên quan gì đến nó, em không muốn làm mẹ bây giờ "
Bây giờ tim anh đau lắm, người đang đứng trước mặt anh là người con gái ngây thơ của năm trước sao. Cô thay đổi quá nhiều rồi, thay đổi đến chóng mặt
" Em kiên quyết phải làm đến bước đường này "
" Phải, Hàn Lục Phong chúng ta hôn đi "
Câu nói này vừa nói ra nước mắt anh liền rơi xuống, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô khiến anh có cảm giác anh và cô là kẻ thù của nhau
" Nếu muốn ly hôn thì em sinh con ra đi, tôi sẽ nuôi. Khi sinh con xong tôi sẽ đem nó đi, tôi hứa nó sẽ không có liên quan gì đến em "
" Đây là anh nói. Nhưng tôi nói cho anh biết, tuy tôi không nhận nó là con, nhưng tôi không cho phép anh để ai ức hiếp nó " nói xong cô liền bỏ đi không nói lời nào với anh
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng anh có biết bao nhiêu là tâm tư, sao anh và cô phải trở nên như vậy
" Hà Tuyết Nguyệt, thì ra em là con người tàn nhẫn như vậy. Ngay cả con của mình cũng không cần, sau này em đừng trách tôi độc ác với em "