Sáng sớm giáo đường được trang hoàng lộng lẫy, trong phòng nghỉ, Kid đang vừa trang điểm vừa trêu chọc Giản Nhụy Ái.
Chỉ còn vài giờ nữa thì hôn lễ của Giản Nhuỵ Ái và Đơn Triết Hạo sẽ bắt đầu, Giản Nhuỵ Ái thấp thỏm cảm giác lo lắng phập phồng.
Bởi vì sức khỏe của bà nội mà Giản Nhụy Ái nhanh chóng quyết định gả cho Đơn Triết Hạo, điều đó rất có tác dụng, bà nội rất vui khi nghe hai người muốn kết hôn, chuyện gì cũng muốn nhận làm hết thậm trí quên luôn sức khỏe vừa có vấn đề. Cả ngày sắp xếp tính toán chuyện hôn lễ.
"Cô đừng quá vội vàng, dù sao ai cũng đều có một lần trong đời mà ." Kid vừa giúp cô trang điểm vừa khuyên nhủ.
Giản Nhuỵ Ái cắn môi không nói chuyện gì, cố gắng khống chế hơi thở để lấy bình tĩnh.
"Giản tiểu thư thật là nhát gan, cũng không biết cái tên Đơn Triết Hạo nhìn thấy cô có điểm gì tốt hơn người. Nghe nói, Đơn Triết Hạo chuẩn bị cho cô một hôn lễ rất hoành tráng, cũng không biết đã chuẩn bị những gì? Này, cô có thể tiết lộ một chút với tôi thì tôi sẽ tặng cô một món đồ trang sức." Kid dụ dỗ.
"Tôi không biết, Hạo không nói gì với tôi cả, hơn nữa đồ trang sức của anh có cho tôi cũng không dùng đến đâu." Giản Nhuỵ Ái thành thật trả lời. Quả thật món đồ trang sức Kid cầm là cái mũ có hình con bướm cũng quá nổi bật, quá bắt mắt, không phù hợp với cô.
Kid cắn răng nghiến lợi, đau lòng lại bị Giản Nhuỵ Ái ghét bỏ một lần nữa,.
Giản Nhuỵ Ái bất đắc dĩ nhìn Kid tức giận, cũng không biết mình đắc tội gì với anh ta.
Khi Giản Nhuỵ Ái quay người nhìn gương liền giật mình kinh ngạc. Dường như không phải là cô mà một người hoàn toàn khác, vô cùng xinh đẹp, trên người mặc áo cưới số lượng có hạn độc nhất vô nhị, do nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng thế giới làm riêng theo số đo của cô, trên áo cưới khảm lên ngàn hàng ngàn viên đá quí đều là loại Carat nặng, giá trị của áo cưới không thể tưởng tượng nổi.
Áo cưới hào hoa lộng lẫy không hề tầm thường, lại làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh thuần của người mặc.
Giản Nhuỵ Ái mặc áo cưới nhưng vẫn chưa dám tin hôm nay cô sẽ kết hôn với Đơn Triết Hạo, mọi chuyện đến nhanh và bất ngờ giống như đang nằm mơ.
Trên mặt Giản Nhuỵ Ái lộ ra nụ cười rực rỡ, nhìn thấy Vương Thiến Như vừa đi vào phòng nghỉ vừa nói chuyện cùng Trác Đàn Tinh liền kéo họ, "Hai người cấu cho tôi một cái xem có phải tôi đang nằm mơ không."
Trác Đan Tinh nhìn áo cưới của Giản Nhụy Ái, trong lòng không ngừng hâm mộ, ánh mắt ghen tỵ: " Mặc váy cưới đẹp như vậy sao có thể là nằm mơ chứ"
Vương Thiến Như ngạc nhiên nhìn Trác Đan Tinh nói chuyện, không thèm để ý lời nói xuýt xoa ghen tỵ của Trác Đan Tinh lại gần Giản Nhụy Ái khen ngợi "Tiểu Nhụy hôm nay thật xinh đẹp a, em là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới."
"Này, cô không cần nói lời dối trá như vậy, lúc trước tôi làm cô dâu cũng có người nói như vậy." Trác Đan Tinh cố ý gây gổ với Vương Thiến Như.
"Cô là thứ gì? Làm gì nói chuyện ganh tỵ khó nghe thế, có phải cô đang ghen tỵ Giản Nhuỵ Ái làm cô dâu xinh đẹp hào hoa như thế, cô phải xem lại đi! Nếu không thì có thể không đến tham gia hôn lễ cũng được!" Vương Thiến Như không phải là người dễ bị bắt nạt, từng câu một đáp trả với Trác Đan Tinh .
Giản Nhuỵ Ái bất đắc dĩ kéo hai cô gái cách xa nhau gắt giọng: "Tốt lắm, hai người không nên ồn ào nữa , hôm nay là ngày kết hôn của tôi, các người đều là chị em tốt của tôi, đang tranh cãi không nể mặt tôi thế nữa "
"Hừ, được rồi! hôm nay coi như xong không thèm cãi với cô ta nữa." Trác Đan Tinh hếch mặt, khinh khỉnh nói.
Vương Thiến Như ôm lấy Giản Nhụy Ái nói: " Hôm nay làm cô dâu đừng tức giận chứ còn phải nhớ tung hoa cưới trúng tôi đấy".
"Mẹ. . . . . ." Giản Tử Hạo vui mừng chạy đến, nhào vào lòng Giản Nhuỵ Ái "Mẹ hôm nay thật là xinh đẹp."
"Cám ơn con"
"Mẹ đừng gả cho ba, chờ con lớn lên rồi gả cho con đi!" Giản Tử Hạo ngây thơ đề nghị .
Ba người cười ngặt nghẽo, Vương Thiến Như xoa mặt Giản Tử Hạo: "Tại sao nhỏ như vậy đã muốn lấy vợ rồi."
Trong phòng nghỉ ngơi truyền đến một hồi tiếng nói tiếng cười vui vẻ ầm ĩ.
"Thì ra phòng nghỉ náo nhiệt như vậy." Cửa phòng nghỉ mở ra, Đơn Triết Hạo mặc quần áo màu đen đi đến. Hôm nay Đơn Triết Hạo càng thêm anh tuấn đẹp trai, quần áo màu đen vừa vặn thân hình của anh, đối lập với váy cưới màu trắng của Giản Nhuỵ Ái nhưng vô cùng hoà hợp.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái vui mừng kêu lên, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Đơn Triết Hạo vuốt ve tóc Giản Nhuỵ Ái, không nghĩ đến Giản Nhuỵ Ái mặc áo cưới sẽ xinh đẹp như vậy, khiến anh muốn đem cô giấu đi chỉ để một mình mình ngắm nhìn cô xinh đẹp mĩ miều.
"Tiểu Nhụy có mệt không? Có thể phải cố gắng một chút nhé bởi phải đón tiếp nhiều khách mời ."
"Hạo, em chịu được , anh không phải lo lắng cho em đâu" Giản Nhuỵ Ái nhẹ giọng cười.
Vương Thiến Như che kín mắt Giản Tử Hạo "Chậc chậc. . . . . . Cấm trẻ nhỏ."
Giản Tử Hạo ghét bỏ đẩy tay Vương Thiến Như ra "Cháu không phải thiếu nhi, cháu đã lớn rồi."
"Đứa trẻ này không cần giả mạo làm người lớn, cẩn thận mũi bị dài ra"
"Cô thật nhiều chuyện, quản quá nhiều chuyện"
"Con . . . . ." Vương Thiến Như bị Giản Tử Hạo chặn họng không thể nói gì.
Giản Nhuỵ Ái nghe hai cô cháu nói chuyện mà không hiểu cũng không thể nói được gì, lông mày nhíu chặt.
Hôn lễ cử hành đúng thời gian đã định đây là hôn lễ hoa lệ nhất, hoành tráng, cũng xa xỉ nhất.
Nhạc hôn lễ vang lên, do Giản Nhuỵ Ái không còn cha mẹ nên Quyền Hàn làm người dẫn cô tiến vào lễ đường. Cả lễ đường đều dùng hoa hồng đẹp nhất để trang trí cùng đá quí k từ cổng vào đến bục làm lễ.
Giản Nhuỵ Ái bước trên thảm hoa hồng tiến vào trong hôn lễ, ánh mắt chuyên chú đưa mắt nhìn cha xứ bên cạnh Đơn Triết Hạo, hôm nay anh vô cùng tuấn tú, đó chính là người cô sẽ gắn bó yêu thương chia sẻ vui buồn, trong lòng tràn đầy ước mơ cùng thấp thỏm.
Trên không trung có tiếng phi cơ, mọi người kinh ngạc đến ngây người ngẩng đầu nhìn hơn hai mươi chiếc phí cơ đang xếp hàng thả những cánh hoa hồng đủ màu sắc dọc theo bước chân Giản Nhuỵ Ái đi trên thảm đỏ khiến khách mời xuýt xoa trầm trồ không dứt.
Mùi thơm lan tỏa khắp lễ đường
Quyền Hàn dắt tay Giản Nhuỵ Ái đi đến cạnh Đơn Triết Hạo "Nhất định phải yêu thương và bảo vệ Nhụy Ái". Nói xong xoay người rời đi, anh đã bảo vệ cô gái này hơn hai mươi mấy năm, bây giờ lại phải trao cô cho người khác chăm sóc, trong lòng có chút khó chịu.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái nhìn lên, trong mắt có phần lo lắng.
"Tiểu Nhụy, đừng nói chuyện, nghe cha xứ làm lễ"
Cha xứ nhận được ánh mắt Đơn Triết Hạo ra hiệu , trang trọng nói: "Đơn Triết Hạo con có nguyện ý lấy Giản Nhụy Ái làm vợ, cùng cô ấy chung sống, kết làm một thể, yêu thương, bảo vệ, tôn trọng, an ủi cô ấy giống như yêu chính mình cho đến khi chết, mặc dù bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó vẫn thủy chung trước sau như một như một, con nguyện ý không?"
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái một chút, mỉm cười, hai mắt tràn ngập hạnh phúc, kiên định nói: "Con nguyện ý. !"
Giản Nhuỵ Ái hốc mắt đỏ hoe, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc tự nhiên dễ dàng như vậy.
Cha xứ gật đầu một cái, nhìn sang Giản Nhuỵ Ái: "Giản nhụy Ai con có nguyện ý gả cho Đơn Triết Hạo cùng anh ấy chung sống, kết làm một thể, yêu thương, bảo vệ, tôn trọng, an ủi anh ấy giống như yêu chính mình cho đến khi chết, mặc dù bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó vẫn thủy chung trước sau như một, con nguyện ý không?"
Giản Nhuỵ Ái mím môi, nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt chảy xuống, xúc động hít sâu một hơi, ánh mắt hạnh phúc nhìn Đơn Triết Hạo "Con nguyện ý."