“Ông chủ Trần, ảnh chụp theo dõi mấy ngày nay tôi đều gửi đến đầy đủ.” Người đàn ông đầu trọc băng mắt không bằng lòng nói.
Hắn ta cầm vài tấm hình lên, phía trên đều là hình ảnh thân thiết của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, hình bọn họ cãi vã, hôn nhau….
“Người trẻ tuổi, chính là tinh lực tràn đầy, đi đến đâu cũng có thể phát tiết?”
“Đúng vậy, Đơn Triết Hạo, thức không biết chết sống….”
“Được rồi, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ông chủ Trần, tôi phái người theo dõi, sẽ chờ mệnh lệnh của ông.”
Ông chủ Trần nắm chặt một tấm ảnh, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá đầy vẻ hài lòng.
Đơn Triết Hạo không hay không biết đã lái xe lên đỉnh núi, nhìn thời gian còn sớm, cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng đắp lên trên người Giản Nhụy Ái, người ngồi trên ghế phụ phát ra tiếng ngáy đều đều, nhắm mắt dưỡng thần.
Mây lãng từ từ trôi, ánh sáng chói mắt xuyên qua kiếng xe chiếu ánh sáng trên người cô.
Đơn Triết Hạo không nhịn được trừng mắt nhìn cô, mở mắt, nhìn mặt trời xinh đẹp, ngoài miệng lộ ra nụ cười, xoay người lay động Giản Nhụy Ái đang ngủ ngon lành: “Này, cô gái kia, tỉnh!”
Giản Nhụy Ái không nhịn được giật giật thân thể, trên người truyền đến trận đau đớn thấu xương, thân thể khẽ run rẩy vài cái, mím môi.
Như vậy thật mờ ám, đối với Đơn Triết Hạo thì cô gái vừa tỉnh ngủ có rất nhiều dụ hoặc, vật nam tính phía dưới từ từ thẳng đứng lên, cố gắng kìm nén vật đang bành trướng phía dưới, ho khan mấy tiếng.
Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể lay động, đột nhiên nhớ tới chuyện mình đang ở chỗ xa lạ, hai mắt mở to, nhìn cảnh vật trước mắt, gương mặt phóng đại gấp mấy lần, thét to: “A!” Trực tiếp ngồi dậy. Than ôi! Đầu đụng vào mui xe, đau đớn cắn môi.
“Cô là đứa ngốc sao? Rời giường liền luyện Thiết Đầu Công.”
Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm người đang cười hả hê, không phải vì anh bên cạnh thì cô sẽ không chật vật như thế.
“Không cần nói dối, nhìn bên!” Vẻ mặt Đơn Triết Hạo tươi cười, Giản Nhụy Ái thật sự tức giận, vừa thỏa mãn nhu cầu của mình, lại còn trêu chọc cô.
Giản Nhụy Ái nhìn theo ngón tay của anh, thấy cảnh tượng thiên nhiên kỳ vĩ trước mặt, kinh ngạc há hốc mồm: “Thật là đẹp! Người ta đều nói mặt trời vừa mọc là đẹp nhất, thật quá đẹp.”
Cô lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngửa mặt lên nhìn bầu trời mang màu hồng nhạt, trong nháy mắt cảm giác toàn thế giới cũng biến thành đỏ, thời khắc ấm áp đẹp trong nháy mắt.
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, cũng khẽ mỉm cười cho cái vẻ vui tươi kia của cô. Cô dễ dàng thỏa mãn như thế, luôn cảm thấy hạnh phúc là điều nhỏ nhoi, nụ cười của anh đến cả ảnh cũng chẳng thể phát hiện được, mặt trời dần đi lên, hai người không ai nói với ai tiếng nào, trong xe hiện ra một trạng thái ấm áp cõi lòng.
“Từ nhỏ tôi đã sinh trưởng trong một gia đình bình thường, vì kế mưu sinh, tôi không nói đến chuyện có một tình yêu của riêng mình, cũng không có thời gian để nghĩ về nó. Người khác phái duy nhất mà tôi biết chỉ là anh Quyền Hàn, anh Quyền Hàn chăm sóc tôi rất ân cần, nhưng anh ấy không phải là bạn trai của tôi, cũng chưa từng dẫn tôi đi xem mặt trời mọc.
Đã rất nhiều lần tôi ảo tưởng, mình và người yêu, đứng ở đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, đây là một ước mơ xa vời mà tôi nghĩ cuộc đời mình không thể chạm đến được.
Nhưng tôi thích ước mơ, bởi vì không có ước mơ, cuộc sống của tôi sẽ không có hy vọng. Mỗi ngày chờ đợi đến ngày thực hiện được ước mơ, hôm nay đây mộng đẹp đã thành sự thật, cảm ơn anh!” Giản Nhụy Ái đối mặt với Đơn Triết Hạo chân thành nói lời cảm tạ.
“Không có gì? Cũng chỉ vì tôi nhàm chán mới chạy tới đây!” Đơn Triết Hạo nghiêm túc nghe lời cô nói…, không thể không thừa nhận mình bị lời của cô nói làm cho tâm rối rắm, lẩm bẩm: “Bình minh rất xinh đẹp.”
Anh rất thích bình minh, nguyên nhân lớn nhất hẳn là thời điểm anh phiền não nhất, Lạc Tình Tình dẫn anh tới đây, khi đó quan hệ bọn họ rất tốt, cô có mị lực hơn người, rất nhiều người đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy cô, mà Đơn Triết Hạo lại được cô theo đuổi, có lẽ hai người quá mức hoàn mỹ, mới có thể ở bên cạnh nhau.
Trên mặt anh không có nhiều sắc mặt, lạnh lẽo như sương giá, ở trước mặt Giản Nhụy Ái nghe cô kể chuyện xưa, khiến anh cũng chìm trong chuỗi ký ức của mình.
Cô không thích nhìn Đơn Triết Hạo bên cạnh cô lại nghĩ về người phụ nữ khác, cô đã phiền não nhiều rồi: “Tại sao anh lại rời khỏi Lạc Tình Tình?”
“Cô nói cái gì?” Đơn Triết Hạo trầm tư, lạnh lùng xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ngoài miệng treo mấy phần tà khí.
Sắc mặt Giản Nhụy Ái cũng xanh mét, cắn môi, vẻ mặt hốt hoảng, cô có lỗi gì sao? Hận không thể cắn đứt lưỡi của mình: “Tôi….”
“Nói!” Ánh mắt Đơn Triết Hạo mang theo lo lắng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ánh mắt lóe lên ngọn lửa, cũng cảm giác có chuyện gì đó không đúng, bắt lấy cổ tay của cô, hét lớn: “Cô nói cái gì?”
“Tôi…. Lời hữu ích không nói hai lần, tôi không muốn nhắc lại”. Giản Nhụy Ái hất tay Đơn Triết Hạo ra, chạy trối chết, nhảy xuống xe hơi.
Đơn Triết Hạo cũng không dễ dàng bỏ qua như thế, xuống xe theo, bước nhanh đi tới trước mặt Giản Nhụy Ái, từng bước tiến tới gần, giọng nói âm trầm mang theo chút khủng bố: “Nói chuyện!”
Trong rừng cây thưa xuất hiện vài đôi mắt đen, đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Buổi sáng, đỉnh núi yên tĩnh, nghe được một tiếng súng chát chúa, Đơn Triết Hạo ý thức được nguy hiểm, kéo Giản Nhụy Ái chạy như bay, núp phía sau xe.
Anh quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, tay nhè nhẹ điều chỉnh về phía phát ra tiếng súng nổ, nhìn thấy rất đông những người áo đen đang ẩn núp sau những bụi cây, trong tay bọn họ mang theo súng.
Anh không ngờ lão Trần ra tay nhanh như thế, an bài tất cả chờ anh lọt lưới, anh bình thường rất nhanh nhẹn, tư nhiên không chú ý liền biến thành như thế này, ở cùng với Giản Nhụy Ái khiến lực chú ý của anh bị phân tán, mới để cho bọn họ có cơ hội ra tay.
“đùng, đùng” bên kia lại phát ra vài tiếng súng, Đơn Triết Hạo dùng tay giữ lấy ót của Giản Nhụy Ái, đem đầu cô cúi thấp xuống, không để cho cô bị đạn bắn.
Giản Nhụy Ái từ trong cơn chấn động dần phục hồi, thân thể mềm yếu nằm sát vào lồng ngực của anh.
Mặt Đơn Triết Hạo trở nên cảnh giác và nghiêm túc, tim anh đập liều mạng.
Một cỗ hơi thở nguy hiểm nhanh giống như tia chớp hướng đến bọn họ.
Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái, rõ ràng cảm giác hơi thở nguy hiểm đến gần, bọn họ không thể ngồi chờ chết: “Giản Nhụy Ái, chúng ta lập tức rời đi.”
Đơn Triết Hạo mở cửa xe, đôi mắt như chim ưng mang theo nhịp thở nguy hiểm, cảm giác một bóng đen nhanh như tia chớp xuất hiện, tốc độ khiến Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng chết trân tại chỗ, nhìn bóng đen mà quên động đậy.
“Giản Nhụy Ái, cẩn thận.”
Đơn Triết Hạo nhìn cái lươi , dùng chân đá một cú mạnh, đem ý đồ của người đang muốn làm tổn thương Giản Nhụy Ái ngăn cản dưới chân, đoạt lấy cây súng của đối thủ.
Một cước liền đá cho sát thủ ngất đi.
Khi Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, đã bị Đơn Triết Hạo kéo ra phía sau.
“Đừng sợ, nắm chặt tay anh.” Đơn Triết Hạo cảnh giác phát ra mệnh lệnh, trên người anh phát ra một tia lạnh lẽo, đôi mắt đen như sư tử.
Đối phương không ngờ Đơn Triết Hạo bản lĩnh như thế, tuyệt ngoan độc, bọn họ không để ý đến hậu quả, hướng lái xe đi, sau đó còn cố ý để lại mấy phát.
Đơn Triết Hạo lôi Giản Nhụy Ái núp ở sau xe, đôi tay che lỗ tai Giản Nhụy Ái, cảm giác có xe sau lưng, dường như còn trúng đạn, xe kịch liệt lay động, anh thở hổn hển, quét nhìn chung quanh, bọn họ tiếp tục ẩn nấp không phải là biện pháp tốt.
Ánh mắt của anh quét nhìn kính xe, nhanh chóng xoay người, hướng về người áo đen cạnh bụi cỏ, cùng lúc đoạt hai khẩu súng, nghe hai người áo đen cùng lúc kêi lên hai tiếng thảm thiết.
Hai mặt hiện lên một tia khát máu, toàn thân tán phát vẻ hung ác nguyên sơ.
Bọn họ không phải sát thủ bình thường!