Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

chương 245: mụ đàn ông điển hình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: tieunhung

Beta: tieu_hao

Nhìn bóng lưng Cụ Duệ Tường bỏ đi, Vương Thiến Như rất muốn gạt sự giúp đỡ của Trọng Thiên Kỳ qua một bên, chạy ra kéo tay anh lại, không để anh đi, nếu làm vậy tôn nghiêm cuối cùng của cô cũng chẳng còn nữa.

Cô không muốn khiến mình thảm hại kinh khủng như thế.

Trọng Thiên Kỳ đau lòng nhìn Vương Thiến Như rớt nước mắt nhìn theo Cụ Duệ Tường bỏ đi bất chấp tất cả, thì ra người trong lòng cô ấy chính là anh ta.

Thật ra anh nên sớm đoán ra mới phải, cái ngày mà cô ấy vội vã đi làm, lại còn sợ mình tới muộn nữa chứ.

Cô vô cùng đau lòng khó chịu, đau đớn bên trong còn lớn hơn vết thương ngoài cơ thể, tay cô ôm chặt ngực ngồi xuống, cố gắng kiềm chế thân thể run rẩy của mình.

Vành mắt Vương Thiến Như ngập nước, từng giọt như những viên ngọc trai rơi xuống đất vỡ tan.

Trọng Thiên Kỳ đau lòng ôm lấy thân thể gầy yếu của cô gái vào trong ngực. "Đừng khóc, nước mắt không hợp với em đâu."

Vương Thiến Như không nghe anh nói, mặc cho nước mắt chảy xuống gò má, cả người run rẩy, dây thần kinh trong tim vô cùng đau đớn.

Yêu sâu đậm bao nhiêu thì đau đớn cũng đậm sâu bấy nhiêu.

Đã yêu, đã khóc, cũng đã đến lúc tỉnh lại, trong lòng Cụ Duệ Tường không có mình, từ lúc đầu cô đã biết mất đi Cụ Duệ Tường sẽ khiến người ta đau đớn vậy thì việc gì phải khổ sở.

Cô ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia rồi rời khỏi ngực anh.

Trọng Thiên Kỳ là người tốt, cũng là người bạn duy nhất của cô ở thành phố xa lạ này.

Cô biết ơn nói với anh. "Cảm ơn anh, Trọng Thiên Kỳ."

Trọng Thiên Kỳ không muốn nhận lời cảm ơn của Vương Thiến Như, điều anh muốn là cả con người cô nên cười khổ: "Thiến Như, em biết anh không cần cảm ơn, điều anh muốn là..."

"Đừng nói... Trọng Thiên Kỳ, anh biết em không thể, trái tim em đã dành cho Cụ Duệ Tường, vì vậy anh nên thu lại suy nghĩ của anh với em đi, nếu không người tổn thương sẽ chỉ có anh."

Vương Thiến Như biết mình tàn nhẫn, cũng biết lời mình nói làm tổn thương người khác, cô đã từng bị chính những lời nói đó của Cụ Duệ Tường khiến cho thương tích khắp mình, mà bây giờ cô lại lấy nó ra để làm tổn thương người khác.

Liệu có phải tạo hóa trêu người?

Trọng Thiên Kỳ rất khó chịu trong lòng, nhìn Vương Thiến Như lảo đảo muốn ngã, anh thu lại tâm tư, miễn cưỡng giả bộ cười nói: "Anh cũng đùa thôi, em đừng để trong lòng."

"À!" Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, hiểu ra mình lại bị Trọng Thiên Kỳ lừa, còn mạnh miệng trước mặt anh, quá mất thể diện nên cô hét toáng: "Trọng Thiên Kỳ..."

"Được rồi, em đừng hét, rõ ràng thân thể không tốt, nhanh ngồi xuống đi, không đi bệnh viện khám cũng phải uống thuốc hạ sốt chứ." Trọng Thiên Kỳ mở hộp thuốc tìm thuốc hạ sốt, nhìn bên trong mới biết anh đoán đúng, trong đó chẳng có thuốc gì cả.

Vương Thiến Như gọi Trọng Thiên Kỳ lại. "Không cần, nhà em không có gì hết, không sao đâu, em ngủ một giấc là khỏe thôi."

"Cái gì mà không sao, ban đầu đã ngốc giờ sốt còn ngốc hơn, em đợi ở nhà, anh đi mua thuốc, không được đi lung tung."

Thật ra thì cô muốn nói không cần phiền phức như vậy, nhưng Trọng Thiên Kỳ lại không cho cô cơ hội mở miệng đã chạy đi như bay rồi. Nếu không phải chính miệng Trọng Thiên Kỳ nói không có ý với mình, cô còn lầm tưởng anh ấy thích mình.

Đúng là không có ai hết lòng hết dạ chăm sóc người khác.

Cụ Duệ Tường ra khỏi nhà Vương Thiến Như, trong lòng điên cuồng, phẫn nộ nên lái xe phóng như điên trên đường quốc lộ, có lẽ bản thân mình ở lâu với Vương Thiến Như và Đan Triết Hạo nên cũng bắt đầu thích đua xe.

Anh cũng biết mục đích bọn họ thích đua xe, lúc tâm trạng khó chịu mà đua xe thì thật sự vô cùng thoải mái.

Cơn gió lạnh sượt qua mặt mang theo đau đớn nhưng đã làm anh bình tĩnh lại rất nhiều.

Không biết chạy bao lâu, chờ đến lúc tâm trạng bình tĩnh lại, anh mới lái xe đến văn phòng, hiện tại sự nghiệp không ổn định, không thể chú ý mấy chuyện không quan trọng được.

Khiết Đan Đan nhìn thấy Cụ Duệ Tường liền tiến lên hỏi: "Tổng giám đốc, Thiến Như thế nào rồi?"

"Đang yêu đương." Cụ Duệ Tường bước nhanh vào văn phòng.

Khiết Đan Đan ngẩn người, đang yêu đương cái gì? Cô lắc đầu, Vương Thiến Như yêu Cụ Duệ Tường như vậy thì sao có thể yêu người đàn ông khác, nhất định là cô nghe lầm.

Vương Thiến Như rất cảm kích nhận thuốc Trọng Thiên Kỳ mua, uống thuốc xong, cô mới có thể hỏi: "Cạnh đây không có bệnh viện, anh đi đâu mua?"

"Lái xe đi một lúc thì có." Trọng Thiên Kỳ nhìn cô uống thuốc xong mới lấy ly lại, từ lúc sinh ra đến nay, anh luôn sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chăm sóc người khác.

Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ mới phát hiện Trọng Thiên Kỳ thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, cô vô cùng cảm động, không có ai thật lòng đối xử tốt với cô như anh, những người bạn chơi với cô khi còn bé đều là vì nhà cô có tiền.

Cô nghẹn ngào: "Cảm ơn anh, anh quan tâm em như vậy, còn đặc biệt chạy đi xa mua thuốc cho em, em thật không biết phải cám ơn anh thế nào mới phải."

"Nếu muốn cảm ơn anh thì phải đồng ý với anh, sau này cố gắng bảo vệ bản thân, đừng để mình chịu tổn thương."

"Em..." Bình thường Vương Thiến Như rất tùy tiện, đối mặt với những câu nói buồn nôn, đại não của cô liền đình chỉ, cũng không biết mình nên nói gì để diễn tả tâm tình trong lòng.

"Anh không cần em cảm ơn, nếu có thể thì hãy để anh được chăm sóc em, anh thật lòng thích em." Trọng Thiên Kỳ đối diện với Vương Thiến Như, trong mắt viết lên những dòng chữ chữ nghiêm túc, thâm tình, trái tim hoa tâm của anh đã tìm được chủ nhân của nó.

Vương Thiến Như kinh ngạc đến ngây người nhìn Trọng Thiên Kỳ, nước mắt phủ đầy khuôn mặt, thẹn thùng nói: "Em thật sự không muốn làm anh tổn thương!"

Anh gật đầu. "Anh biết, coi như những tổn thương của anh không phải em gây ra thì những chuyện này đều là anh tự nguyện, nếu quả thật coi anh là bạn thì hãy cho anh cơ hội, để anh có thể chăm sóc em thật tốt."

"Trọng Thiên Kỳ, anh biết tâm tư của em, cũng biết trong lòng em chỉ có Cụ Duệ Tường, em đã vậy mà anh còn muốn ư?" Vương Thiến Như thật sự không muốn làm tổn thương Trọng Thiên Kỳ.

Anh ấy là người bạn tốt duy nhất của mình.

"Muốn, anh tin mình sẽ đối xử tốt với em, sẽ từ từ xóa đi vị trí của Cụ Duệ Tường trong lòng em, nếu cần thời gian chờ đợi, anh sẽ chờ, dù mất bao nhiêu năm, anh cũng sẽ chờ."

Vương Thiến Như không nghĩ tới Trọng Thiên Kỳ lại cố chấp như vậy, thật ra cô rất tự biết mình, trên người cô không có ưu điểm gì cả, Trọng Thiên Kỳ thích mình ở điều gì?

Cô thở dài: "Trọng Thiên Kỳ, đừng nói nữa, em coi anh là người bạn tốt nhất, nhưng chưa từng có ý định phát triển mối quan hệ đó với anh, vì vậy anh đừng làm khó em nữa."

Anh cười khẽ, sương mù phủ đầy trong mắt, trước kia đều là anh từ chối người khác, không ngờ tư vị bị từ chối thật sự rất khó chịu, nó giống như bị trăm ngàn con côn trùng đốt.

Trọng Thiên Kỳ nhìn cô chăm chú, bất đắc dĩ nói: "Nhóc con, anh không cần em đồng ý với anh, anh chỉ nói tiếng lòng mình, em có thể làm bộ như không nghe thấy, chúng ta là anh em bạn bè tốt nhất, ai mà lấy phải mụ đàn ông thì đúng là chuyện bi kịch, anh cũng không muốn trở thành người chịu bi kịch ấy."

Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ đang đắc ý, câu trước thì tỏ tình mà câu sau đã chế nhạo mình, cô không phục hét: "Trọng Thiên Kỳ, anh không muốn sống nữa hả."

"Mụ đàn ông, cô gái xấu xí..." Trọng Thiên Kỳ trêu chọc bắt nạt Vương Thiến Như, thấy cô trở lại như thường ngày, dù trong lòng bị từ chối có chút khổ sở nhưng chỉ cần cô thông suốt vô ưu vô lự là được rồi.

Anh tin nhất định có một ngày, người trong lòng cô sẽ biến thành mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio