Ngày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh.
Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ.
Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế?
Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem.
Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ.
Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn.
Phong bao lì xì nhỏ màu đỏ là của mẹ Từ Dương lì xì cho tôi.
Từ ngoài sờ thì thấy, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, mở ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đó là một tờ tệ.
Tôi cũng không chê quà gặp mặt có chút mỏng, bởi vì nó là của mẹ Từ Dương cho tôi, Bao lì xì của bố Từ Dương là "phong bao màu đen" thì lại quá long trọng - dày như viên gạch vậy đó!
Cũng không biết bên trong đựng bao nhiêu tiền, có thể cũng đến ba bốn vạn tệ.
Nhưng đúng lúc tôi định mở phong bao "màu đen" ra, thì một bóng người bất ngờ chạy ra, nhào vào lòng mẹ Từ Dương, nũng nịu kêu bụng đói muốn ăn cơm.
Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi.
Chị ấy có chút đáng thương, nghe nói hồi nhỏ bị ốm sốt một trận, sốt cao làm ảnh hưởng đến não, từ đó trí não chỉ như trẻ lên năm mà thôi, điên điên khùng khùng, cả ngày không biết làm gì.bg-ssp-{height:px}
Sắc mặt mẹ của Từ Dương bỗng biến đổi.
Tôi có cảm giác, bà ấy không chịu đựng được đứa con gái ngây ngô của mình, đẩy cô ấy đến mấy lần, còn một mực giục tôi mở phong bao lì xì của bố "Từ Dương ra xem, càng giục càng gấp, gấp như muốn nhanh chóng đi đầu thai đến nơi.
Tôi có chút không vui, cảm thấy bà ấy đối xử với con gái có chút bạc bếo, đúng lúc tôi muốn bà ấy chăm sóc chị chồng tương lai của tôi một chút đã, thì mẹ Từ Dương đã không chịu đựng được, liền đẩy mạnh một cái, không ngờ đẩy cô ấy vào người của bố Từ Dương một cái.
Thung!!!
Khi bố Từ Dương ngã xuống đất, một âm thanh nặng nề phát ra.
"Từ Dương và mẹ anh liền lúc biến sắc.
Tôi vừa hay muốn chạy lại đỡ, họ liền đột nhiên chạy đến nhấc bố Từ Dương lên trước, cũng chẳng biết họ có phải cố ý hay không, khi đỡ ông ấy lên còn để lưng ông ấy đối mặt với tôi.
Nhưng có như thế đi chăng nữa, tuy tôi cũng đang hốt hoảng, nhưng cũng nhận ra được sắc mặt của bố Từ Dương từ đầu đến giờ đều không hề biến đổi.
Thường thì người già xương cốt rệu rã, có ngã một cái thì cũng không phải vừa, nhưng bố Từ Dương lại không hề kêu lấy một tiếng!
"Dương à, con đưa bố con về phòng đi, mẹ đi làm cơm cho chị con ăn." Mẹ Từ Dương vội vã chỉ đạo, cũng không quan tâm đ ến việc giục tôi mở phong bao lì xì nữa, liền đi ngay vào bếp.
Tôi vốn dĩ muốn cùng Từ Dương đưa bố anh vào phòng, thấy sắc mặt anh có vẻ lạ lạ, cứ tránh cánh tay của tôi, cũng không cho tôi động vào người ông, còn nói một mình anh ấy có thể chăm sóc được bố, sau đó thì đỡ bố anh và mau chóng đi mất.
Len lén nhìn bóng hai người họ rời đi, mà trong lòng tôi cảm thấy buồn buồn.
Lần về cùng Từ Dương này, tôi cũng đã chắc chăn sẽ lấy anh, hơn nữa cũng muốn bên anh trọn đời này, nhưng Từ Dương đến bố anh còn không để tôi chạm tới, lúc anh gạt tay tôi coi tôi cứ như người ngoài vậy.