"Vậy cha con đi đâu rồi?" Nam Cung Diệu hỏi, anh cảm thấy đứa nhỏ này rất thân thiết, nhất là con bé còn trùng tên với con gái anh, thật sự là khéo! Nếu như con gái ở bên cạnh anh, thì bây giờ cũng lớn như vậy!
Lâm Lâm vẫn không trả lời, Mộ Hi tiến vào, thấy Nam Cung Diệu rất thích ánh mắt của Lâm Lâm mà nhìn, trong lòng không khỏi nóng lên, có loại xúc động muốn khóc, nhưng mà, không được, cô đã không phải là cái người phụ nữ yếu ớt kia, cô phải dũng cảm kiên cường sống sót, sống sót vì cuộc sống của mình.
"Diệu tổng, chúng tôi phải đi, sau khi bản vẽ thiết kế hoàn thành, tôi sẽ mang tới cho ngài xem qua." Mộ Hi cầm lấy ba lô của Lâm Lâm, ưỡn ngực đi ra ngoài.
Quả thực cái bóng lưng này quả giống Mộ Hi như đúc, vì sao trên thế giới lại có ngươi tương tự như vậy?
"Mẹ, chờ một chút." Lâm Lâm gọi Mộ Hi lại, sau đó, con bé chạy đến bên cạnh Nam Cung Diệu, cái miệng nhỏ nhắn tiến gần, lặng lẽ nói thứ gì ở bên lỗ tai anh? Sau đó đi ra ngoài với Mộ Hi, Nam Cung Diệu nghe xong, vẻ mặt sững sờ.
"Này, làm cái gì vậy? Hai người mới biết nhau mà! Khi nào thì thân quen như vậy, thế nhưng bỏ mẹ mà thì thầm, mau nói, vừa rồi nói thầm cái gì?" Mộ Hi oán trách nói.
"Giữ bí mật." Lâm Lâm không nói.
"Nói hay không?" Mộ Hi bắt đầu cù nách Lâm Lâm.
"Ha ha ha... Mẹ thật xấu, bắt nạt trẻ con!" Lâm Lâm cười nói.
"Ai bảo con làm tổn thương lòng mẹ!" Mộ Hi dừng cù ngứa lại, một tay ôm con gái dậy, dù sao con bé còn nhỏ, cũng lo lắng nó quá mệt!
"Mẹ không nên tức giận!" Lâm Lâm hôn Mộ Hi một cái, vui vẻ nằm ở trên vai Mộ Hi.
Sau khi mẹ con rời khỏi phòng họp của Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu liên tục sa vào trầm tư, vừa rồi đứa bé kia còn nói.
"Đại suất ca, chú cùng người cha trong mộng của Lâm Lâm giống nhau như đúc."
Ông trời, chính mình có con gái đánh rơi bên ngoài, đến nay không rõ tung tích, chẳng lẽ năm đó không phải Mộ Hi mang Lâm Lâm đi, vậy người phụ nữ xinh đẹp này là ai? Đứa nhỏ này lớn lên không giống cô, ngoại trừ hai mắt giống cô, những thứ khác cũng không giống!
Quá kỳ lạ!
Nam Cung Diệu bắt đầu điều ra tư liệu Mộ Vũ Hàn từ trên web.
Mộ Vũ Hàn: Nữ; tuổi: tuổi; hộ tịch: cư dân Atlanta nước Mỹ; tốt nghiệp ở: đại học Connell; chuyên ngành: Hội họa, ca hát.
Nam Cung Diệu thấy những thứ này đều không cùng trình độ với Mộ Hi!
Chẳng lẽ trên thế giới thực sự có người tương tự như vậy, thần thái, ngôn hành cử chỉ, ngay cả dòng họ cũng giống, đây cũng quá khéo quá đi!
Sau khi Mộ Hi và Lâm Lâm ra khỏi toà nhà, hai người lái xe đi vào công ty mua giới, cô muốn thuê một phòng nhỏ, cũng không thể ngày ngày ở lại khách sạn! Mẹ con hai người vừa ý một căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, giá cả phải chăng, khu vực không tồi, sau khi hai mẹ con thương lượng, liền nộp tiền thuê phòng, đừng thấy Lâm Lâm ít tuổi, kỳ thật, rất nhiều chuyện Mộ Hi sẽ phải trưng cầu ý kiến của nó, như vậy cũng rèn luyện năng lực phán đoán mọi chuyện của đứa bé, còn có thể trao đổi với người khác.
Lấy được chìa khóa phòng ở, kế tiếp chính là tìm nhà trẻ gần đó cho Lâm Lâm, không thể mang theo con bé mỗi ngày được, trước kia nó còn nhỏ, không có cách nào, hiện tại đã hơn hai tuổi, có thể yên tâm đưa đi nhà trẻ.
"Bảo bối, mẹ hỏi con một chút, con có thích chơi cùng bạn nhỏ khác hay không?" Mộ Hi vừa lái xe vừa hỏi Lâm Lâm.
"Đương nhiên thích ạ." Lâm Lâm sảng khoái nói, nên làm cho Mộ Hi yên tâm không ít, vốn lo lắng con bé không rời được mình, xem ra không thành vấn đề.
"Vậy mẹ đi đăng kí nhà trẻ cho con được hay không? Chỗ đó có rất nhiều đồ chơi và các bạn nhỏ." Mộ Hi bắt đầu giảng giải chỗ tốt của nhà trẻ, hy vọng khiến cho Lâm Lâm hứng thú.
"Được ạ." Lâm Lâm vui vẻ đáp ứng, Mộ Hi cũng buông xuống nỗi lo.
Lái xe đi vào một nhà nhà trẻ không tệ, xem ra hết sức chính quy, vì vậy, ngừng xe xong, mang Lâm Lâm tiến vào.
Mẹ con vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, kết quả là rất hài lòng, vì vậy, thuận lợi báo danh, bởi vì tình hình Mộ Hi đặc biệt, cho nên nộp tiền có thể đến ngay.
Ra khỏi nhà trẻ, Mộ Hi và Lâm Lâm phải tới khách sạn lấy đồ, sau đó mang Lâm Lâm tới căn phòng nhỏ mới thuê.
"Bảo bối, về sau nơi này chính là nhà nhỏ tạm thời của chúng ta, hoan nghênh vào ở." Mộ Hi đổ up người trên giường lớn, mệt quá, từ lúc máy bay hạ cánh đã không có nghỉ ngơi gì, bây giờ tất cả đã làm xong, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó chính là cố gắng làm việc kiếm tiền.
"Ma ma, con thật đói, hôm nay ăn cái gì?" Lâm Lâm sờ bụng.
"Hả, không phải chứ, chúng ta mới vừa ăn không bao lâu mà!" Mộ Hi lười nhác nói.
"Người phụ nữ lười, lúc trước đã ba giờ rồi, người ta là trẻ con mà! Đang là lúc phát triển vóc dáng đó?" Lâm Lâm không phục nói!
"Được rồi, mẹ gọi thức ăn ngoài nhé?" Mộ Hi hỏi.
"Cũng tốt, chỉ cần có thể no bụng là OK!" Lâm Lâm không còn cách nào nói, mặc dù mình không hết sức thích thức ăn ngoài, nhưng mà, so với đói bụng thì vẫn hơn!
Mộ Hi cầm điện thoại gọi , sau đó tìm kiếm đường dây nhà hàng, vì không bạc đãi con gái, cô lựa chọn một nhà hàng năm sao.
Không bao lâu, thức ăn ngoài đưa đến, đồ ăn Trung Quốc ở đây khiến Lâm Lâm hiếu kỳ, mùi vị gì cũng có, ăn thật ngon, khi Lâm Lâm mấy tháng thì đã bắt đầu ăn cơm Tây, mặc dù Mộ Hi thường xuyên làm đồ ăn Trung Quốc cho con bé, nhưng chủ yếu vẫn ăn cơm Tây là chính!
"Mẹ, vì sao nhưng thứ này ăn ngon như vậy? So với mẹ làm còn ngon hơn nhiều nha." Lâm Lâm hưng phấn nói.
"Bảo bối, đương nhiên ăn ngon, đây chính là nhà hàng năm sao làm, tay nghề đầu bếp cấp quốc gia, mẹ vì không muốn ảnh hưởng tới vóc dáng của con, cho nên ăn nhiều một chút, mẹ ngủ một lát, không nên quấy rầy?" Mộ Hi lười nhác nói, con mắt đã nhắm lại chuẩn bị ngủ.
"Tại sao mẹ lại ngủ? Bây giờ là ban ngày mà." Lâm Lâm hỏi.
"Bảo bối, thời gian chênh lệch? bây giờ ở Mỹ là buổi tối, cho nên mẹ phải ngủ."
"Bây giờ là ở trung quốc, ban ngày cũng phải kiên trì chứ." Lâm Lâm vừa ăn vừa nói.
"Được rồi, đừng nói nữa, coi như mẹ đang sáng tác." Mộ Hi lật người ngủ thiếp đi.
"Mẹ sáng tác ngay cả khi ngủ sao?" Lâm Lâm tò mò hỏi, kỳ thật, con bé hiểu, người lớn thích nói dối, muốn ngủ thì ngủ! Còn nói sáng tác cái gì! Định lừa đứa trẻ con!
Ngay khi Mộ Hi ngủ say.
Cả ngày Nam Cung Diệu đều mải miết làm công việc, không biết mệt mỏi, kể từ khi Mộ Hi mang con gái rời rời đi, anh liền điên cuồng làm việc, mỗi ngày đều làm việc trên mười hai tiếng.
Mặc dù sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, nhưng mà trong lòng anh trống rỗng, Mộ Hi rời đi khiến anh lấy công việc hành hạ chính mình, trong hai năm này, anh lần tìm mỗi thành phố lớn Trung quốc, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì của Mộ Hi, chẳng lẽ cô không ở trong thành phố, mà là ở trấn nhỏ nông thôn?
Trong hai năm, Nam Cung Diệu chỉ vùi đầu làm việc, cũng không vượt tình cảm, cho dù bên cạnh xuất hiện vô số mỹ nữ dụ hoặc, anh đều làm như không thấy.
"Cốc cốc cốc..."
"Tiến vào." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
Lãnh Đông cầm lấy tài liệu tiến đến.
"Diệu tổng, anh để cho tôi tra về Mộ Vũ Hàn, tôi đã tra được, đây là tài liệu căn kẽ của cô ta ở Mỹ, còn có tài liệu tốt nghiệp cặn kẽ của cô ta."
Lãnh Đông đưa những tài liệu kia cho Nam Cung Diệu.
"Ừm, xử lý rất tốt." Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng nói, anh vận dụng người ở bên kia, phải gửi toàn bộ tư liệu của Mộ Vũ hàn bên Mỹ, tin tưởng là thật.
Vừa rồi Diệu tổng lại khích lệ anh ta, ở tập đoàn Nam Cung muốn lấy được sự khen ngợi của tổng giám đốc còn khó hơn so với lên trời!
Nam Cung Diệu thả công việc trong tay xuống, cầm lấy tài liệu Lãnh Đông đưa tới, nhìn chăm chú, đầu tiên thấy ảnh chụp trong tài liệu, mặc kệ là từ góc độ nào cũng thấy giống như Mộ Hi.
Lật nhìn sơ lược lý lịch một chút, không khỏi có chút thất vọng, anh muốn biết là tài liệu cá nhân của người này, mà không phải là tình huống công việc!
"Vì sao không có ghi lại tin tức về con gái cô ta, tiếp tục điều tra, tôi muốn chỗ tin tức liên quan tới con bé." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu tổng, ngài hoài nghi năng lực làm việc của cô ta hay là hoài nghi cô ta có quan hệ tới phu nhân?" Lãnh Đông biết rõ Diệu tổng sẽ không vô duyên vô cớ điều tra một người, hơn nữa còn cặn kẽ như vậy.
"Cậu nhìn kỹ tấm hình này một chút đi." Nam Cung Diệu cho tờ giới thiệu vắn tắt cho Lãnh Đông.
Lãnh Đông nhận lấy nhìn chăm chú, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ diệu tổng vừa ý người phụ nữ này, còn là người mang theo đứa bé!
"Diệu tổng, nhìn qua người phụ nữ này khá xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ, giống như biết cô ta." Lãnh Đông rất nghiêm túc nói.
"Ừm, cậu đi sắp xếp một bữa ăn, mời Mộ Vũ Hàn đến, còn có cậu cũng mang Mộ Đồng đến cùng." Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, ánh mắt sâu hút, chỉ cần có một chút tin tức liên quan tới Mộ Hi, anh cũng không buông tha.
Thì ra hai năm qua, Lãnh Đông và Mộ Đồng thành bạn rất thân thiết, giống như còn có thể tiến thêm một bước nữa.
"Vâng, Diệu tổng."
Mộ Hi đang ngủ mơ màng, nghe được điện thoại vang lên.
"Bảo bối nghe điện thoại." Mộ Hi lại ngủ say.
"Xin chào, đây là nhà họ Mộ, xin hỏi có chuyện gì không?" Lâm Lâm bập bẹ nói, trong tay còn cầm lấy một cái xương gà gặm.
Nghe điện thoại như vậy, ở Mỹ nó cũng thường xuyên làm vậy, lúc Mộ Hi bận rộn, nó làm giúp, cho nên những năng lực ứng biến này đã sớm bị Mộ Hi huấn luyện.
Lãnh Đông cho rằng gọi nhầm, tại sao lại là đứa bé nghe điện thoại, còn nói như vậy.
"Xin hỏi họa sĩ Mộ có đấy không?" Lãnh Đông lễ độ hỏi.
"Mẹ đang ngủ, bởi vì bây giờ ở Mỹ là buổi tối." Lâm Lâm giải thích.
"Vậy, có thể chuyển máy cho mẹ cháu nghe được không?" Lãnh Đông kiên nhẫn nói, đây chính là nhiệm vụ tổng giám đốc an bài cho nên nhất định phải hoàn thành.
"Có chuyện gì, nói cho cháu biết là được, cháy sẽ nói lại cho mẹ." Lâm Lâm gặm thịt nói, không trách miệng nó thèm ăn, là đồ Trung quốc quá ngon.
"Cháu gái nhỏ, là như vậy, trưa mai tổng giám đốc của chúng tôi muốn mời mẹ cháu một bữa cơm." Lãnh Đông gần như chảy mồ hôi nói, đứa bé này đừng làm hỏng việc!
"OK, địa chỉ ở đâu?" Lâm Lâm nghiêm túc hỏi, ăn cơm đương nhiên phải biết địa chỉ ở đâu? Nếu không đi đâu ăn! Nói đến ăn, Lâm Lâm liền thích.
"Như vậy đi, chúng tôi sẽ đón hai người, cháu nói cho ta biết hiện tại các cháu đang ở đâu?" Lãnh Đông vì chắc chắn, còn quyết định đến cửa đón họ.
"Được, chờ một chút ạ, mẹ, chúng ta ở chỗ nào?" Lâm Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi Mộ Hi.
"Vườn hoa cư xá!" Mộ Hi nói xong tiếp tục ngủ.
"Ma ma nói là vườn hoa cư xá." Lâm Lâm nói với Lãnh Đông.
"Tốt, ngày mai gặp." Lãnh Đông cúp điện thoại, đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo.
"Diệu tổng, đã hẹn đối phương!" Lãnh Đông tỏ ra có chút thất vọng.
"Làm sao vậy? Bọn họ không muốn đến sao?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.
"Diệu tổng, Mộ hoạ sĩ đang ngủ, là một đứa bé nghe điện thoại!" Lãnh Đông buồn bực nói.
"Oh?" Hết sức hiển nhiên Nam Cung Diệu có chút hoang mang, đang ngủ, thời gian này ngủ sao?
"Con bé nói mẹ nó bị lệch thời gian, còn nói sẽ tham gia bữa ăn, tôi lo lắng con bé không làm xong, nên xin địa chỉ nhà họ, ngày mai đi qua đón!" Lãnh Đông nói.
"Lệch thời gian?" Nam Cung Diệu có chút buồn cười nói, xem ra là một người phụ nữ thích ngủ!
"Vâng." Lãnh Đông đáp một tiếng.
"Đi ra ngoài đi." Nam Cung Diệu thản nhiên nói.
"Vâng." Lãnh Đông rời phòng làm việc, cũng gọi điện thoại cho Mộ Đồng.
"Đồng Đồng, ngày mai Diệu tổng mời khách ăn cơm, anh đi đón em." Lãnh Đông dịu dàng nói, không nghĩ tới thời gian qua người lạnh nhạt như anh ta cũng sẽ nói chuyện dịu dàng như vậy.
"Được rồi, dù sao đã lâu không có nhìn thấy anh rể." Mộ Đồng sảng khoái đáp ứng nói, mặc dù lúc này Mộ Hi rời đi, nhưng mà, đối với cô mà nói, anh rể vẫn là anh rể, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Ngày hôm sau, biệt thự Nam Cung.
"Con trai, buổi trưa hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, cha có hẹn vài người bạn, con cũng đi đi." Nam Cung Diệu nhìn Nam Nam nói.
"Vâng." Nam Nam càng lớn càng lạnh lùng, bộ dạng cũng càng ngày càng soái, hai năm qua bất kể là Nam Cung Diệu có bữa tiệc, Nam Nam vui mừng tham gia, một là: Vì nhìn cha giúp mẹ; hai là: Dạy dỗ những người phụ nữ cố gắng quyến rũ cha.
Hai năm qua Nam Nam liên tục không có buông tha việc tìm kiếm mẹ, cậu căn cứ theo nhóm máu Mộ Hi, thông qua máy tính tra tìm trong kho máu, cuối cùng tìm thấy một người phụ nữ có nhóm máu trùng với mình nhất mà đi điều tra.
Nam Nam đáp ứng cha cùng nhau dùng cơm, kỳ thật, trong lòng đang suy nghĩ: Cuối cùng con cá cũng mắc câu! người phụ nữ ngốc, dám vứt chồng bỏ con, chờ tiếp nhận trừng phạt của con trai đi!