Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

chương 167: có anh trai thật tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi nói một lần cuối, lập tức ngồi xuống, nếu không thì tôi sẽ làm cho cô bị đuổi việc, nói được thì làm được.” Nam Nam hung hăng nói, hôm nay bé nhất định sẽ giúp em gái xả giận.

“Được được, cô ngồi, cô ngồi.” Người phụ nữ vừa nghe sẽ bị đuổi việc, sợ đến mức vội vã ngồi xuống.

“Lâm Lâm?” Ý của Nam Nam là bảo Lâm Lâm đi báo thù, thế nhưng dù sao thì Lâm Lâm vẫn còn nhỏ, căn bản không có dũng khí đi, làm bộ đáng thương nhìn Nam Nam.

“Nhớ lại trước đây cô ta đã làm những gì với, bây giờ em liền làm lại như thế, Lâm Lâm, chúng ta sẽ không tùy tiện ức hiếp người, nhưng cũng sẽ không để cho người ta tùy tiện ức hiếp mình, cứ làm đi, có anh ở đây, cô ta sẽ không dám động đến một cọng tóc của em, nếu cô ta dám thì anh sẽ bẻ xương của cô ta.” Nam Nam lạnh lùng nói.

“Được.” Lâm Lâm cắn răng một cái, hung hăng đi tới.

“A ---- con nhỏ xấu xí sao mày ra tay ác như vậy, tao…” Người phụ nữ mới vừa nâng tay lên, đã bị Nam Nam gắt gao nắm, Nam Nam chỉ hơi dùng lực một chút, người phụ nữ cũng đã đau đến muốn khóc!

“Đau quá, đau, buông tay…” Người phụ nữ bị đau nói.

“Xin lỗi em gái tôi.” Nam Nam lạnh lùng nói.

“Được được được.” Người phụ nữ bị đau liên tục gật đầu.

“Xin lỗi, xin lỗi, là cô sai, là cô sai rồi, cháu có thể nói anh mình thả tay cô ra được không?” Người phụ nữ cầu xin nhìn Lâm Lâm.

“Anh, quên đi, em đói bụng rồi, chúng ta vào tìm cha với mẹ?” Thật ra Lâm Lâm là mềm lòng, thấy bộ dáng của cô ta rất đáng thương, chắc là anh bóp tay cô ta rất mạnh.

“Hừ!” Nam Nam hất tay, người phụ nữ té trên mặt đất, bộ dáng rất chật vật, thật ra Nam Nam là cố ý dùng sức đẩy cổ, em gái mở miệng nói tha cho cô ta, bé có thể đáp ứng, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nên mới hung hăng đem cô ta đẩy ra, không thèm nhìn tới người phụ nữ kia, mang theo em gái bước vào bên trong.

“Con trai, bảo bối, tới rồi?” Nam Cung Diệu nhìn đồng hồ, chỉ mới trôi qua hai mươi phút, lẽ nào tên Vương Chí Minh lái máy bay, không thể, bởi vì lái máy bay thì không có cách đáp xuống, dù sao đó cũng là khu dân cư.

“Cha làm sao biết chúng con sẽ tới?” Nam Nam hỏi, lúc này, Lâm Lâm đã bắt đầu ăn, Mộ Hi múc cho Nam Nam một chén canh, sau đó cũng múc cho Lâm Lâm một chén.

“Con trai, ăn cơm trước đi, có đói bụng không?” Mộ Hi nhìn thấy bọn nhỏ tới thì rất vui vẻ. Vì vậy, nhắc nhở mọi người đừng có lãng phí đồ ăn ngon như thế.

Đúng lúc này, có người gõ cửa, cả nhà đều nhìn về phía cửa, thật sự là hết nói, muốn yên lặng ăn một bữa cơm cũng không được.

“Diệu tổng, bọn nhỏ…” Vương Chí Minh chảy đầy mồ hôi chạy vào, khi anh đi đón Lâm Lâm và Nam Nam, thì mới biết được bọn nhỏ đã rời đi, kỳ lạ là, bước vào lại phát hiện bọn nhỏ ở đây, đây là tình huống gì?

“Vất vả.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

“Diệu tổng, tôi không có đón được bọn nhỏ, sau khi tôi đi đến, một vị lão nhân nói là bọn nhỏ đã rời đi từ sớm.” Vương Chí Minh không dám nói dối, không thể làm gì khác hơn là nói sự thật.

“Nam Nam, con và em làm sao có thể tới đây?” Nam Cung Diệu hỏi.

“Cha thật sự là hồ đồ, là cha nói, cha quên rồi sao?” Nam Nam nhìn Nam Cung Diệu, ý của bé là tại sao cha lại để cho người ngoài nghe những vấn đề như thế này, cha thật sự là không biết che giấu!

“Anh đi ra ngoài đi, kêu đầu bếp làm thêm vài món cho bọn nhỏ ăn.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

“Vâng, Diệu tổng.” Vương Chí Minh đi ra.

“Diệu tổng? Cha, chú ấy gọi cha là Diệu tổng.” Nam Nam không hiểu hỏi, lẽ nào đây cũng là tài sản của cha?

“Đây là một nhà hàng nhỏ ngoài nước của cha.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

“Em nghe chưa? Muốn ăn gì? Có thể gọi, nhưng, không được lãng phí biết không?” Nam Nam cười, nói với Lâm Lâm, bé cũng bắt đầu ăn, bởi vì bé cũng đã sớm đói bụng.

“Anh, không ăn hết có thể đóng gói mang về không?” Lâm Lâm hỏi.

“Có thể.” Nam Nam chỉ trả lời đơn giản, bởi vì bây giờ bé đang ăn.

Mộ Hi và Nam Cung Diệu nhìn bọn nhỏ ăn, trong lòng rất vui vẻ, anh ưu nhã bưng ly rượu vang đỏ đụng vào ly của Mộ Hi một cái, hài lòng uống.

“Anh, em cũng muốn đụng.” Miệng Lâm Lâm dính đầy dầu mỡ, tay nhỏ bưng ly nước nói.

“Ừ, cụng ly.” Nam Nam cũng bưng ly nước lên cụng vào ly em gái, sau đó lại tiếp tục ăn.

“Cha, thức ăn rất ngon, vì sao không đưa về nước? Con tin chắc là buôn bán ở Trung Quốc còn tốt hơn ở đây.” Nam Nam nói, bé rất ít khi khen thức ăn ngon, chắc là các món ăn ở đây thật sự rất ngon, nên mới khiên cho đứa bé không thích ăn cũng phải khen, có thể suy nghĩ sáng kiến của con trai, coi như là đưa về Trung Quốc để làm một cái nhà hàng cho bảo bối ăn ngon đi.

“Cha đừng suy nghĩ, thích thì ăn nhiều một chút.” Nam Cung Diệu nhìn con trai ăn từng ngụm từng ngụm, trong lòng cực kỳ suy nghĩ, con trai thật sự là rất giỏi, ở nước khác mà muốn làm gì thì đều làm được, xem ra chỉ cần bé muốn tìm người thì sẽ tìm được, không được, bởi vì hôm nay anh không có mặc quần áo con trai mua cho, cho nên trên người sẽ không có các loại máy xác định vị trí, vậy thì làm sao con trai lại tìm được bọn họ?

“Cha không nên tò mò, ở trong điện thoại của cha và mẹ thì Nam Nam có động tay một chút, cho nên mới có thể đi theo dõi cha và mẹ mà không bị sai.” Nam Nam thấy cha vẫn luôn nhìn bé, liền biết cha có ý gì.

“Khó trách.” Khóe miệng Nam Cung Diệu liền nở nụ cười, hai tay khoanh trong ngực, nhìn ba người dở hơi trước mắt.

“Chồng, anh tại sao lại không ăn? Ăn nhiều một chút đi.” Mộ Hi tốt bụng gắp một miếng thịt vào bát của Nam Cung Diệu, híp mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ này, ý của cô là, nếu anh không ăn thì em sẽ nhìn anh chằm chằm như thế này đấy.

Nam Cung Diệu biết là không ăn không được. Vì vậy, hạnh phúc ăn từng ngụm từng ngụm.

“Như vậy mới ngoan sao?” Mộ Hi hài lòng nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ : Thật kỳ, cứ nghĩ anh sẽ không ăn, không ngờ lại ăn!

“Anh, anh xem, cha nghe lời mẹ đấy, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn, nếu không, mẹ sẽ nổi giận!”

Lâm Lâm cười nói, hai tay nhỏ đầy dầu mỡ.

“Em nha, nói như thế nào thì tương lai cũng là một mỹ nữ đó, tại sao lại có thể ăn mà không có giữ phép như vậy chứ! Tương lai thì ai dám lấy em!” Nam Nam cầm lấy khăn lau tay cho Lâm Lâm, bởi vì tay thật sự rất bẩn, khiến cho người khác nhìn là không muốn ăn nữa rồi!

Sau khi bé lau tay xong cho em gái, liền lau miệng cho em.

“Đương nhiên sẽ có người lấy, anh xem mẹ cũng ăn giống như em đó, không phải vẫn có người muốn! Hơn nữa còn là một đại soái ca, cha của Lâm Lâm rất đẹp trai, Lâm Lâm cũng có thể để cha làm bạn trai của Lâm Lâm mà.” Lâm Lâm lầu bầu nói, khiến cho Nam Cung Diệu đang uống rượu vang bị sặc một chút, thật sự là tiểu quỷ, cư nhiên để cha làm bạn trai!

Thật chó!

“Bảo bối, giờ con còn nhỏ, sau này sẽ biết.” Nam Cung Diệu lau miệng nói.

“Dù sao trong tương lai thì anh cũng lấy vợ, thật là, tay bẩn này.” Nam Nam vuốt bàn tay nhỏ xinh đẹp của Lâm Lâm.

“Anh, gạt người, em biết anh hiểu rõ em nhất, em không tin là anh không thích mỹ nữ như em, anh xem chỉ cần cha nhìn thấy mẹ liền cắn, Lâm Lâm rất không hiểu, mẹ có cái gì ngon sao, còn không bằng một miếng sườn lợn có vị đi!” Lâm Lâm vừa nói xong liền đem một miếng sườn lợn ướp vị bỏ vào miệng.

“Khụ…”

“Khụ…”

Nam Cung Diệu và Mộ Hi đồng thời ho khan một tiếng, bọn họ không cẩn thận rồi, lại để cho bảo bối thấy bọn họ cắn? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn, không được liền đi mướn phòng, tóm lại là ở chung một chỗ là không thể làm, bị lộ quá dễ dàng, Mộ Hi và Nam Cung Diệu đồng thời suy nghĩ, sau đó nhìn nhau cười, y là đều nhất trí, cứ quyết định như vậy.

“Em ăn no rồi thì có thể ra ngoài chơi, anh phát hiện bên cạnh nhà hàng này có một cái công viên, không bằng chúng ta cùng nhau đi chơi một chút?” Nam Nam dù sao đã lớn, cũng biết vừa rồi cha và mẹ xấu hổ, cho nên mới chuẩn bị mang em gái không hiểu chuyện của mình ra ngoài chơi, đúng lúc bé cũng muốn ra ngoài chơi một chút, vốn bé cũng chỉ là một đứa bé, chỉ là trưởng thành sớm một chút.

“Được, anh muôn năm, anh muôn năm…” Lâm Lâm vui vẻ cười nói.

“Ông xã, cả nhà ta liền ra ngoài đi!” Mộ Hi bất đắc dĩ nói.

“Cha, mẹ hôm nay con cho hai người cả buổi, cho hai người thế giới riêng, mà con và em thì hai người cứ yên tâm, nếu mà lo lắng, liền kêu vị Vương đại thúc kia đi với bọn con, làm hướng dẫn viên du lịch cũng được!” Nam Nam lo lắng cha không đồng ý, dù sao thì hai bé vẫn còn nhỏ, rất nhiều nơi yêu cầu phải có người lớn đi theo mới có thể vào, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhờ người của cha!

“Có thể, thế nhưng, chăm sóc em con thật tốt.” Nam Cung Diệu nói.

“Cha yên tâm, em ấy chính là người con yêu thương nhất, con nhất định sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.” Nam Nam cười nói.

“Ô ô…” Lâm Lâm đột nhiên khóc.

“Em làm sao vậy? Có phải là chưa ăn no đúng không? Không có gì, anh chờ em ăn thật no, sau đó cùng đi chơi được không?” Nam Nam thấy em gái khóc, đau lòng hỏi.

“Không phải, Lâm Lâm ăn rất no, vẫn còn chưa có tiêu.” Lâm Lâm khóc nói, thế nhưng Mộ Hi lại lén cười, bởi vì cô biết vì sao bảo bối lại khóc?

“Vậy tại sao lại khóc? Lâm Lâm ngoan, ngoan, không khóc, nói cho anh biết vì sao lại khóc?” Nam Nam dịu dàng dỗ dành Lâm Lâm, còn giúp em lau nước mắt.

“Ô ô… Có anh thật tốt… Có người yêu thương thật tốt…” Lâm Lâm lại khóc lên, Nam Nam hiểu, thì ra là hạnh phúc mà khóc, thật sự là làm cho cả người bé chảy mồ hôi.

Không lâu sau, Nam Cung Diệu liền sắp xếp cho Vương Chí Minh dẫn Lâm Lâm và Nam Nam ra ngoài chơi, đương nhiên Vương Chí Minh không thể từ chối, đây là sự tín nhiệm của Diệu tổng đối với anh, cư nhiên đem hai bảo bối giao ông dẫn đi, anh rất cảm động, phải chăm sóc thật tốt, vì đây chính là hai tiểu tổ tông.

Bọn nhỏ đi chơi, Nam Cung Diệu liền suy nghĩ, không bằng liền cùng vợ yêu hưởng thụ thế giới của hai người đi.

“Ông xã, chúng ta đi hẹn hò đi?” Lúc Nam Cung Diệu đang suy nghĩ làm thế nào để hưởng thụ thế giới của hai người, ai biết được, vợ yêu lại nói đi hẹn hò, đúng, tuy rằng đã kết hôn, hơn nữa còn có con, nhưng chưa từng cùng vợ yêu hẹn hò lần nào, anh thật đáng trách!

“Được.” Nam Cung Diệu vui vẻ đáp ứng.

“Em nghĩ nên đi xem phim, khi hẹn hò thì mọi người đều đi xem phim, không bằng chúng ta cũng đi có được không?” Mộ Hi ngẩng đầu, bĩu môi nói, Nam Cung Diệu vừa nhìn trong lòng đều là yêu thương, thật ra vợ yêu vẫn còn rất nhỏ, mấy năm nay chỉ lo sinh con cho anh, chăm sóc con, cũng chưa từng đi chơi gì, thật sự là để cô thua thiệt rồi.

“Được, chúng ta cùng đi xem phim.” Nam Cung Diệu vui vẻ đồng ý. Vì vậy, hai người liền chuẩn bị rời đi.

Nam Cung Diệu liền lấy xe thể thao để đi tới rạp phim, dừng xe xong, nếu là hẹn hò, đương nhiên phải nắm tay, vì vậy, Nam Cung Diệu liền nắm tay của vợ yêu, mười ngón đan chéo vào nhau, ngọt ngào đi với chung nhau, nói thật, Nam Cung Diệu ngoại trừ công việc chính là công việc, nếu không thì phải bay đi nước này nước kia, nên thời gian ở cùng vợ yêu rất ít, càng không có cùng cô ôn lại những kỷ niệm cũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio