Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

chương 1116: tự mình tạo nghiệt, chỉ có thể tự mình trả giá (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô còn nhớ lần đầu tiên anh ta không hề dịu dàng, càng không thương tiếc.

Nỗi đau đớn như vậy từng giống như cơn ác mộng trói chặt lấy cô.

Mặc dù sau đó anh ta không hề thô bạo như vậy, không tùy ý tổn thương cô, nhưng mỗi lần anh ta muốn cô thì không hề khống chế, không hề kiềm chế.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô!!

Cũng chưa từng quan tâm cảm nhận của cô!!

Năm năm qua, điều anh ta có thể làm cho cô nhớ kỹ cũng chỉ có chuyện này.

Cho nên hiện tại cô có thể rời đi, cô cảm thấy mình không có gì lưu luyến, thật sự không có!!

Mọi chuyện đã kết thúc, kết thúc rồi!!

Rốt cuộc cô cũng có thể được giải thoát!!

"Liễu Ảnh, tôi nhớ lúc trước tôi đã ghi rõ điều cuối cùng trong thỏa thuận, nếu em vi phạm bất cứ điều gì trong thỏa thuận thì bản thỏa thuận lập tức mất hiệu lực, sau đó mọi chuyện đều do tôi quyết định." Tư Đồ Không nhìn cô, con ngươi hơi lóe lên, anh ta không muốn dùng cách như vậy để ép cô ở lại, nhưng anh ta lại phát hiện hiện tại ngoại trừ cách này thì không còn cách gì giữ cô lại.

Trái tim của cô không ở trên người anh ta, trong lòng cô chỉ có người đàn ông kia, cô vội vàng muốn rời khỏi anh ta rồi quay về bên cạnh người đàn ông kia.

Anh ta nói gì, cô cũng không nghe, anh ta làm bất cứ chuyện gì, cô cũng chưa từng nhìn thấy.

Cho nên anh ta vốn không có cách nào khác, không có cách nào khác!!

Chỉ có như vậy!!

Anh ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô đi tìm người đàn ông khác, không thể nào trơ mắt nhìn cô ôm ấp với người đàn ông khác, vậy thì cho dù anh ta dùng sức mạnh cũng phải giữ cô ở lại.

Ngay cả anh ta cũng cảm thấy mình hèn hạ vô liêm sỉ.

Nhưng anh ta không có lựa chọn nào khác, cứ như vậy đi, chỉ cần cô có thể ở lại là được!!

"Tôi không có." Liễu Ảnh hơi giật mình, bản năng nói một câu, cô đương nhiên nhớ chuyện này, hơn nữa còn nhớ rất rõ, cho nên năm năm nay cô luôn tuân thủ mọi quy tắc của anh ta.

"Tôi nhớ trong thỏa thuận có viết lúc em và tôi ở bên nhau thì không thể có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông khác..."

"Tôi không có." Liễu Ảnh lại nhanh chóng phản bác, cô đương nhiên nhớ điều này, cho nên năm năm qua cô vẫn luôn cố gắng tránh tiếp xúc với những người đàn ông khác.

Rốt cuộc anh ta còn muốn thế nào?

"Tôi nhớ buổi tối hôm đó em đến bệnh viện gặp Bùi Dật Duy..." Tư Đồ Không nhìn cô, nói chậm rãi từng chữ một vang lên trong sảnh lớn vắng vẻ, nghe rất rõ ràng.

Liễu Ảnh hoảng sợ, trái tim lập tức trầm xuống, cô đột nhiên có linh cảm không tốt.

"Bùi Dật Duy bị thương nặng nằm bệnh viện, anh ấy là bạn lúc nhỏ của tôi, tôi đi thăm anh ấy một chút thì sao?" Liễu Ảnh thở dài, cô thật sự đi thăm Bùi Dật Duy, nhưng lúc đó Bùi Dật Duy bị thương nặng, cô đi thăm bạn bị thương nặng nằm bệnh viện cũng không quá đáng chứ?

"Hôm đó em nấu ăn cho anh ta, em còn dùng tiền của mình mua điện thoại mới cho anh ta, giống như hơn ba mươi triệu, em còn nói dối tôi." Tư Đồ Không nghĩ đến tối hôm đó cô làm những chuyện đó cho Bùi Dật Duy thì lửa giận trong ngực không nhịn được trào ra.

"Tư Đồ Không, anh theo dõi tôi! Anh giám sát tôi!" Liễu Ảnh hoàn toàn khiếp sợ, cô nhìn anh ta, hai mắt mở to, anh ta biết chuyện tối hôm đó, hơn nữa biết rất cụ thể.

Vậy chỉ có một khả năng là Tư Đồ Không theo dõi cô, giám sát cô!

Tư Đồ Không không phủ nhận, chuyện này vốn là sự thật từ lúc bắt đầu anh ta vẫn luôn cho người đi theo cô.

"Em cảm thấy em làm những chuyện đó cho Bùi Dật Duy có coi là không vi phạm thỏa thuận hay không?" Trong lòng Tư Đồ Không cũng không muốn ép buộc cô, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể làm như vậy.

Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, khóe môi giật giật muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói lời nào.

Tối hôm đó, cô đi thăm Bùi Dật Duy, nấu ăn cho Bùi Dật Duy, mua điện thoại cho Bùi Dật Duy.

Tuy rằng trong lòng cô vẫn luôn thích Bùi Dật Duy, cô làm những chuyện đó nhưng không mang theo suy nghĩ riêng nào, bởi vì lúc đó Bùi Dật Duy mất hết niềm tin, đang đợi chết, cô không thể nhìn Bùi Dật Duy buông xuông muốn chết như vậy.

Còn chuyện mua điện thoại là Bùi Dật Duy nói ra, Bùi Dật Duy nói cô mua giúp điện thoại cho anh ta trước, lúc ấy cô nghe thấy Bùi Dật Duy đưa ra yêu cầu đó thì sợ ngây người, cô không hiểu vì sao Bùi Dật Duy lại không có điện thoại, cô càng không hiểu được Bùi Dật Duy là tổng giám đốc của một công ty lại không có tiền mua điện thoại.

Dưới tình huống đó cô chắc chắn không thể nào từ chối yêu cầu của Bùi Dật Duy.

Đúng vậy, cô làm những chuyện đó, nhưng cô không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Tư Đồ Không, thậm chí trong lúc cô ở bên cạnh Tư Đồ Không đến trước khi thỏa thuận hết hạn cũng từng có suy nghĩ gì có lỗi với Tư Đồ Không.

Ngay cả suy nghĩ chưa từng thì càng không thể làm chuyện có lỗi với Tư Đồ Không.

Trong lòng cô ngay thẳng, nhưng cô biết Tư Đồ Không chắc chắn không nghĩ như vậy, hiện tại nếu Tư Đồ Không đưa ra chuyện này thì chứng tỏ anh ta muốn truy cứu, anh ta cho rằng cô vi phạm thỏa thuận.

Tư Đồ Không nhận định chuyện gì thì cô nói gì cũng vô dụng, Tư Đồ Không chưa từng nói lý lẽ với cô, vẫn luôn là như thế!

"Tư Đồ Không, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Liễu Ảnh đột nhiên cảm giác có chút bất lực, cô không hiểu rốt cuộc Tư Đồ Không có ý gì?

Cô cũng không nghĩ ra Tư Đồ Không muốn làm cái gì?

"Tôi muốn em ở lại." Tư Đồ Không thở dài một hơi, sau đó nói ra mục đích của mình, đây là mục đích duy nhất của anh ta, hiện tại anh ta không dám hy vọng xa vời, hiện tại anh ta cũng cũng chỉ có yêu cầu này.

"Sau đó thì sao?" Liễu Ảnh đột nhiên cười, cô cảm thấy buồn cười, thật sự rất buồn cười, Tư Đồ Không muốn cô ở lại.

Sau đó thì sao? Sau đó tiếp tục làm người phụ nữ anh ta gọi thì đến, bất cứ lúc nào và ở đâu anh ta muốn làm gì thì làm sao?

Người phụ nữ không danh không phận, không thể gặp người ngoài!!

Cô đã mang thân phận này suốt năm năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Cho dù lúc trước anh ta đưa tiền, cho dù lúc trước anh ta giúp cô giải quyết chuyện rắc rối trong nhà, cô cũng đã trả giá năm năm, năm năm quý giá của một người phụ nữ.

Thanh xuân của người phụ nữ có được mấy cái năm năm? Chẳng lẽ cô còn chưa trả giá đủ sao?

Tư Đồ Không còn không muốn buông tha cô?!

Dựa vào cái gì? Tư Đồ Không dựa vào cái gì chứ?

"Em ở lại, chúng tôi bắt đầu lại một lần nữa, chúng ta..." Tay Tư Đồ Không nắm cổ tay cô đã buông lỏng đi rất nhiều, anh ta nhìn cô, trong con ngươi hiện lên sự khác thường.

Anh ta muốn bắt đầu lại một lần nữa với cô, không thỏa thuận, không có quy tắc, giữa bọn họ chỉ có tình cảm, thật sự bắt đầu lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio