Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

chương 1229: vạch trần lớp ngụy trang của hai người già nhà họ dương (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ tiếc là cậu chủ nhỏ không nói cho anh ta biết, anh ta có nói như thế nào cũng không moi ra được, cho nên Cố Ngũ cũng chỉ có thể mang thêm mấy người, đến lúc đó chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đường Minh Hạo dừng bước lại, mắt nhìn về phía những người đang đứng ở ngoài cửa, mấy người này chính là mấy người đã bắt cóc thằng nhóc, nhưng mà hồi lúc đầu bắt cóc cũng không có làm thật, thật ra thì Đường Minh Hạo cũng không chứng kiến được bản lĩnh thực sự của bọn họ.

Ban đầu Đường Minh Hạo đào hố bẫy Dương Tầm Chiêu, lúc đầu còn có thể khảo nghiệm bản lĩnh của Dương Tầm Chiêu, đồng thời cũng có thể thăm dò bản lĩnh của mấy người này, nhưng mà Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp phá kế hoạch của thằng nhóc.

Đường Minh Hạo dựa vào cảm giác của mình mà tùy tiện chọn mấy người.

Cố Ngũ nhìn những người mà Đường Minh Hạo chọn, hai mắt nhịn không được mà phát sáng, rốt cuộc là cậu chủ nhỏ muốn làm cái gì vậy chứ, lại chọn hết những người tài giỏi, cứ cảm thấy chuyện này sẽ lớn đây.

Nhưng mà lão đại cũng đã lên tiếng rồi, cho nên dù cậu chủ nhỏ có làm chuyện lớn thì cũng không phải là vấn đề, Diêm Môn bọn họ vẫn có thể trụ được.

Lão đại đã lên tiếng, anh ta có thể đi gây chuyện với cậu chủ nhỏ.

Đường Minh Hạo đã chọn tốt người, trực tiếp dẫn người lên trên xe: “Đến bệnh viện luôn đi.”

Lúc nãy ở trong phòng, Cố Ngũ vì để phân tán lực chú ý của Đường Minh Hạo cho nên đã mở tivi, trên tivi đang phát chuyện ông cụ Dương ngất xỉu phải vào bệnh viện, cho nên Đường Minh Hạo biết hiện tại ông cụ Dương đang ở bệnh viện số 1. ngôn tình hài

“Cậu chủ nhỏ, chuyện ngày hôm nay vốn dĩ huyên náo rất lớn, cậu lại đến bệnh viện hả? Thân phận của cậu?” Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo trực tiếp như thế thì có chút đứng hình, cậu chủ nhỏ muốn dẫn người đến bệnh viện à?

Vậy thì cậu chủ nhỏ dùng thân phận gì đây?

“Tôi không phải là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn hả? Sao vậy, thân phận này không đủ à?” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ một chút, tư thái đó khí thế đó cực kỳ giống với cậu ba Dương.

Đương nhiên Đường Minh Hạo hiểu được dụng ý khi Cố Ngũ hỏi ra câu hỏi này, cậu nhóc cũng không ngốc, chắc chắn sẽ trực tiếp làm bại lộ ra thân phận của mình, thân phận của cậu nhóc với em gái ít nhất phải chờ đến lúc ba và mẹ ở bên nhau, để ba và mẹ trực tiếp công khai với người ngoài, cậu nhóc không thể tự mình chủ động được, cậu không thể để cho ba mẹ của mình có thêm phiền phức, cũng không thể gây thêm phiền phức cho nhà họ Đường.

Mặc dù là cậu nhóc vẫn còn nhỏ tuổi nhưng mà nó đều hiểu những chuyện này.

Cố Ngũ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần mới liên tục gật đầu: “Đủ chứ, tuyệt đối đủ, thân phận này rất tốt.”

Cố Ngũ biết bởi vì ông cụ Dương nằm viện cho nên tình hình rất bất lợi cho lão đại của anh ta, lúc này cậu chủ nhỏ đi tìm ông cụ Dương tính sổ, nếu như nói thẳng là con trai của lão đại, đến lúc đó còn không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì.

Cậu chủ nhỏ chỉ mới có năm tuổi, bọn họ cũng biết đây là chủ ý của bản thân cậu chủ nhỏ, nhưng mà người ở bên ngoài chắc chắn không biết, nói không chừng đến lúc đó còn nhận định là do lão đại nhà anh ta cố ý để con đến đây gây chuyện.

Hiện tại cậu chủ nhỏ muốn lấy thân phận cậu chủ nhỏ của Diêm Môn để đến đó, Cố Ngũ lập tức yên tâm, dù sao thì đến bây giờ người biết thân phận chân chính của lão đại ở Diêm Môn cũng chẳng có mấy người.

Chỉ là kể từ đó Cố Ngũ lại càng thêm tò mò về kế hoạch của Đường Minh Hạo, hơn nữa cậu chủ nhỏ mang theo nhiều người như vậy, hơn nữa còn dùng thân phận cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi đến đó, chẳng lẽ sẽ trực tiếp dùng vũ lực để giải quyết vấn đề?

Nhưng mà bây giờ ông cụ Dương đang hôn mê, đều đã vào bệnh viện rồi, hơn nửa ông cụ Dương cũng đã lớn tuổi, nếu như mà đánh đấm thì không tốt lắm đâu nhỉ?

“Cậu chủ nhỏ, lúc nãy cậu cũng đã nhìn thấy tin tức, hiện tại ông cụ Dương vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.” Cố Ngũ uyển chuyển nhắc nhở cậu chủ nhỏ một chút, dù sao thì tình huống hiện tại của ông cụ Dương thật sự có chút đặc biệt.

“Ông ta giả vờ đó, lừa gạt người khác.” Đường Minh Hạo trực tiếp cười lạnh một tiếng, ông cụ Dương rõ ràng là đang giả vờ, ông cụ Dương gạt được người khác nhưng mà không gạt được nó, từ nhỏ nó đã đi theo mẹ học được rất nhiều về bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện.

“Sao cậu có thể xác định là ông cụ Dương đang giả vờ?” Cố Ngũ sửng sốt, hai mắt nhìn thẳng vào Đường Minh Hạo, gương mặt rất kinh ngạc, cho dù anh ta cũng hoài nghi ông cụ Dương đang giả vờ nhưng mà anh ta không thể chắc chắn được.

Dù sao thì anh ta không có mặt ở hiện trường, chỉ là thông qua mấy tấm ảnh chụp của phóng viên nên cũng không nhìn ra được quá nhiều khác thường, đương nhiên chủ yếu là bởi vì lúc nãy lực chú ý của Cố Ngũ chỉ toàn ở trên người Đường Minh Hạo cho nên mới không nhìn kỹ.

“Màu sắc trên mặt và trên cổ của ông cụ Dương hoàn toàn không giống nhau, có thể nhìn thấy được là kỹ thuật ngụy trang quá kém.” Đường Minh Hạo trực tiếp chép chép miệng, vẫn là xem thường.

“Thật sự là như vậy..." Cố Ngũ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở mấy tấm ảnh chụp mà lúc nãy phóng viên chụp ông cụ Dương ngất xỉu, bởi vì có sự nhắc nhở của Đường Minh Hạo, lần này vừa nhìn Cố Ngũ liền nhận ra điểm khác thường, quả nhiên là màu sắc ở trên mặt và màu sắc trên cổ khác nhau rất nhiều.

Trên mặt thì quá trắng nhưng mà cổ lại hồng hào.

“Tôi thật sự không hiểu, sơ hở rõ ràng như vậy nhưng mà đám phóng viên đó cũng không nhìn ra hả, còn có cái đám bác sĩ đó cũng nhìn không ra, mắt của bọn họ mọc để làm gì vậy chứ?” Đường Minh Hạo lắc đầu, hiển nhiên thật sự không thể hiểu vấn đề này.

Cố Ngũ nghe thấy lời nói của cậu chủ nhỏ, cảm thấy lời nói này của cậu chủ nhỏ cũng bao gồm cả anh ta bên trong, cho nên Cố Ngũ muốn giải thích theo bản năng: “Chắc có lẽ là lực chú ý của phóng viên và bác sĩ không giống nhau, phóng viên thì chỉ muốn đưa tin tức, bác sĩ thì sốt ruột tình huống bệnh nhân cho nên cũng không chú ý đến cái khác, đương nhiên còn có điểm quan trọng nhất đó chính là bọn họ cũng không nghĩ tới ông cụ Dương đang giả vờ.”

“Chú cũng không nghĩ tới?” Đường Minh Hạo trực tiếp quét mắt nhìn Cố Ngũ một cái.

Cố Ngũ hoàn toàn không thể phản bác, anh ta có nghĩ tới nhưng mà lúc đó anh ta nghĩ phải đối phó với tiểu tổ tông này như thế nào, cho nên thật sự không chú ý đến những chi tiết này.

“Đương nhiên là tôi không có hỏa nhãn kim tinh như cậu chủ nhỏ rồi, cậu chủ nhỏ rất lợi hại, nếu như cậu chủ nhỏ biết ông cụ Dương giả vờ, có phải là dự định vạch trần ông cụ Dương không vậy?” Cố Ngũ cảm thấy anh ta thật sự không thể so đo với một đứa nhỏ năm tuổi, đây chính là cậu chủ nhỏ nhà anh ta, anh ta có kém hơn cậu chủ nhỏ thì cũng không phải là chuyện mất mặt. Cố Ngũ đang vỗ mông nhựa Đường Minh Hạo, đồng thời còn không quên khen Đường Minh Hạo mấy câu.

Khóe môi của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, trong lúc nhất thời không nói gì, thật ra thì thằng nhóc muốn đi tìm ông cụ Dương, một là vì mẹ và em gái mình, hai là bởi vì Dương Tầm Chiêu.

Ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu giá họa cho Dương Tầm Chiêu, làm cho tất cả mọi người đều mắng chửi Dương Tầm Chiêu, chuyện này không thể nhịn được rồi.

Mặc dù là thằng nhóc vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận Dương Tầm Chiêu, nhưng Dương Tầm Chiêu đã là ba của thằng nhóc, cho nên thằng nhóc tuyệt đối không thể để cho người khác bắt nạt Dương Tầm Chiêu được.

Cho nên lần này thằng nhóc nhất định phải vạch trần ông cụ Dương, nhất định phải đòi lại công bằng cho Dương Tầm Chiêu mới được.

Cho dù Dương Tầm Chiêu không ủng hộ thằng nhóc làm chuyện này, thằng nhóc cũng nhất định sẽ tự mình nghĩ cách để tìm ông cụ Dương.

Ông cụ Dương làm chuyện gì khác nó sẽ không quản, nhưng mà ông cụ Dương không thể bắt nạt người nhà của nó.

Không có người nào có thể bắt nạt người nhà của nó được!

Cố Ngũ thấy Đường Minh Hạo không nói chuyện, mà sắc mặt thì lại nghiêm túc, Cố Ngũ cũng hiếm khi yên tĩnh lại.

Lúc này trong phòng khách ở nhà họ Đường, sắc mặt của bà cụ Đường vô cùng tối, chuyện mà lúc nãy bà nghe được làm cho tâm trạng của bà không có cách nào bình tĩnh được.

Mặc dù là trước đó bà biết ông cụ Dương với bà cụ Dương làm việc rất quá đáng, nhưng mà cũng không ngờ đến bọn họ lại quá đáng đến mức độ này, bọn họ lại muốn hại Nhã Thanh nhà bà.

“Tại sao bọn họ lại có thể, sao bọn họ lại có thể như thế này?” Bà cụ Đường dùng sức kêu một hơi, nhưng mà vẫn cảm thấy không thuận như cũ: “Rốt cuộc là bọn họ có nhân tính hay không thế? Tại sao bọn họ lại phải đưa Vũ Kỳ, lại còn muốn bán Nhã Thanh lên trên núi?”

Bà cụ Đường càng nói thì lại càng tức giận, cảm xúc rõ ràng đã trở nên kích động.

“Bà cố ơi, bà cố đừng tức giận, Vũ Kỳ không có việc gì đâu, mẹ cũng không có việc gì hết, bà cố đừng giận mà.” Lúc này Vũ Kỳ vẫn còn đang dựa ở trong người của bà cụ Đường, Vũ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đó của bà cụ Đường thì liên tục an ủi.

Đường Vũ Kỳ thông minh hiểu chuyện, hiển nhiên đã hiểu được chút gì đó từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bà cụ Đường ôm Đường Vũ Kỳ vào trong ngực, đau lòng không thôi: “Vũ Kỳ nhà chúng ta ngoan ngoãn như thế, hiểu chuyện như thế, bọn họ có thể không thích bọn nhỏ cũng có thể không nhận, nhưng mà tại sao bọn họ lại muốn đưa Vũ Kỳ đi, tại sao lòng của bọn họ lại ác độc như vậy, bọn họ biết rõ Vũ Kỳ là con cháu nhà họ Dương bọn họ, tại sao bọn họ lại có thể đối xử với Vũ Kỳ như vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio