Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

chương 1381: cậu đường cậu xong đời rồi 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì vậy, ông cảm thấy những gì Mạnh Lâm nói vừa rồi rõ ràng có ý gì đó, giống như đang tố cáo Đường Lăng.

"Tố cáo? Tố cáo ai? Cậu ta ở bên kia bị người ta bắt nạt à? Đường Lăng không phải đến rồi sao? Cứ để Đường Lăng giải quyết giúp là được." Bà cụ Đường hiển nhiên không quá coi trọng chuyện này.

“Cậu ta tố cáo Đường Lăng với tôi.” Ông cụ Đường càng nghĩ càng thấy rõ ràng là chuyện này.

"A? Cậu ta tố cáo Đường Lăng sao? Đường Lăng xảy ra chuyện gì à?" Bà cụ Đường lần này sửng sốt: "Không đúng, Đường Lăng từ trước đến nay làm việc luôn thận trọng.

Nó không thể vừa đến nước R đã làm khó xử Mạnh Lâm được.”

“Không phải chuyện công việc, là chuyện cá nhân.” Ông cụ Đường hơi nhíu mày, nhìn bà cụ Đường: “Bà cho rằng Đường Lăng thích đàn ông không?”

"Ông? Ông nói cái gì? Ông nói vậy là có ý gì? Đường Lăng đưa một người đàn ông nào đến nước R à?" Bà cụ Đường lập tức hoàn hồn và hiểu Mạnh Lâm tố cáo chuyện gì.

“Có lẽ vậy, Mạnh Lâm vòng vo có lẽ muốn tố cáo với tôi chuyện Đường Lăng bị một người đàn ông dụ dỗ.” Ông cụ Đường lúc này đã khẳng định suy đoán của mình.

"Không, không thể, đúng không? Làm sao nó có thể bị một người đàn ông dụ dỗ được..." Bà cụ Đường khẽ run lên, nhưng bà không nói hết.

Nhiều năm rồi bên cạnh Đường Lăng không có lấy một người phụ nữ, chẳng lẽ nó thực sự thích đàn ông.

"Bà còn nhớ chuyện ở khách sạn lần trước không? Lần đó có tiểu Vương tử ra mặt giúp đỡ Đường Lăng giải quyết chuyện.

Lúc đó tiểu Vương tử nói sẽ bàn chuyện với Đường Lăng, nhưng tôi nghe Vân Thành nói, lúc đó Đường Lăng rõ ràng là từng có chuyện đó, nhưng người mà Đường Lăng gặp khi đó chắc chắn không phải cô gái họ Cung gì kia, nếu không phải cô ta, vậy hẳn là tiểu Vương tử.” Sau khi ông cụ Đường phân tích xong mọi chuyện, sắc mặt cũng cứng lại,

“Không, không có khả năng đâu?” Bà cụ Đường lần này thực sự kinh hãi, bà thật sự không muốn tin chuyện như vậy, nhưng bà cũng biết phân tích của ông cụ Đường rất có lý.

“Rất có thể.” Sắc mặt ông cụ Đường càng thêm nghiêm túc: “Đường Lăng từ trước nay chưa từng tìm bạn gái, có thể sau đêm đó, nó phát hiện thật ra nó thích đàn ông.”

“Đừng nói bậy, đừng làm tôi sợ, không thể nào, tuyệt đối không thể, Đường Lăng nhà chúng ta… tuyệt đối không có chuyện đó.” Bà cụ Đường rõ ràng là bị sốc.

Bọn họ chưa bao giờ ép Đường Lăng về chuyện kết hôn.

Từ trước đến nay, chỉ cần Đường Lăng thích ai, bọn họ cũng sẽ ủng hộ.

Nhưng hiện thực nói cho bà biết, Đường Lăng nhà bà thích đàn ông?

Bà cũng từng nghe nói về chuyện giữa đàn ông với nhau.

Nghe nói ở một số quốc gia vẫn hợp pháp và có thể kết hôn, nhưng ở nước họ lại không dễ dàng chấp nhận được, mà bà cũng không thể chấp nhận được chuyện đó.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Tôi cũng mong là không phải, nhưng lỡ như thật thì sao? Tôi hiểu rất rõ Mạnh Lâm.

Cậu ta chắc chắn không phải loại người chuyên bịa đặt.

Cậu ta đã nói rồi, chuyện này chỉ sợ là..." Ông cụ Đường không nói hết, nhưng ý tứ không thể rõ ràng hơn.

“Không, không được, không thể như vậy, ông mau nghĩ cách đi.” Sắc mặt bà cụ Đường lúc này tái nhợt.

Ông cụ Đường hít sâu một hơi, nếu là thật, ông có thể làm gì?

“Hay là, tìm một cô gái cho nó rồi bảo nó kết hôn.” Bà cụ Đường lúc này thực sự rất lo lắng, dưới tình thế cấp bách, bà cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này.

"Không, đừng nói Đường Lăng có đồng ý hay không.

Nếu Đường Lăng thực sự thích đàn ông, chúng ta làm vậy không phải hại những cô gái khác hay sao?" Ông cụ Đường từ chối cách làm của bà cụ Đường.

Ông cũng biết nếu Đường Lăng thực sự thích đàn ông, dù là Đường Lăng hay nhà họ Đường, để Đường Lăng tìm một cô gái kết hôn quả thực là giải pháp tốt nhất lúc này.

Cho dù không thể phá vỡ được hành vi lúc này của Đường Lăng, thì ít nhất cũng có thể che giấu được.

Nhưng ông cụ Đường không thể làm một việc vô lương tâm như vậy.

“Cũng đúng, quả thật không thể làm hại con gái nhà người ta.” Bà cụ Đường hoàn hồn, cảm thấy xấu hổ về cách mình vừa nghĩ ra.

"Nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ không làm được gì à? Cứ để mọi chuyện như thế? Tùy ý nó? Lỡ xảy ra chuyện, đến lúc đó chỉ sợ không thể giải quyết được." Bà cụ Đường thực sự rất lo lắng, lo lắng đến mức thở không ra hơi.

“Hay là, tôi gọi điện thoại cho nó trước để hỏi thử xem, có lẽ tôi hiểu sai ý của Mạnh Lâm, hoặc có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều.” Ông cụ vẫn còn ôm một chút hy vọng cuối cùng, có lẽ là do ông nghĩ quá nhiều rồi.

“Gọi đi, nó có lẽ vừa mới đến, vẫn chưa ngủ đâu.” Bà cụ Đường lúc này cũng rất lo lắng, không biết bên kia là mấy giờ, thúc giục ông cụ Đường gọi điện thoại cho Đường Lăng.

Ông cụ Đường bấm số của Đường Lăng, ông vốn là người luôn bình tĩnh trước phong ba, thế nhưng lúc này tay lại hơi run run.

Điện thoại vang lên mấy lần, bên kia mới nhấc máy, Đường Lăng vừa tắm xong, đi ra ngoài, anh ta cầm điện thoại lên, liếc nhìn Lâm Bối trên giường, rõ ràng là bị chuông điện thoại làm phiền.

Bởi vì điện thoại liên tục đổ chuông, Đường Lăng nhanh chóng ấn nút trả lời: "Ông nội, có chuyện gì vậy?"

Đường Lăng không biết ông cụ Đường gọi anh ta vào lúc này có chuyện gì.

“Cháu đến khách sạn rồi à.” Ông cụ Đường đang suy nghĩ nên nói như thế nào, đương nhiên, ông sẽ không hỏi thẳng.

“Dạ, đến rồi.” Giọng nói của Đường Lăng rất khẽ, anh ta nhìn thấy Lâm Bối lúc này đang nằm trên giường, thấy dáng ngủ hơi không thoải mái, Đường Lăng vươn tay giúp cô chỉnh lại tư thế.

Lâm Bối vừa rồi bị tiếng điện thoại làm ồn, lúc này lại bị Đường Lăng đẩy, hiển nhiên không kiên nhẫn cho lắm: "Ồn quá, ngủ đi."

Giọng nói của Lâm Bối ban đầu hơi khàn, lúc mới về Hoàng thất vẫn còn nhỏ, giọng nói trẻ con thì không sao, nhưng lớn hơn chút, giọng nói của cô bắt đầu thay đổi.

Lúc đó, mẹ Lâm cho cô uống một số loại thuốc để không bị người ta phát hiện, những loại thuốc này thật ra đã làm cổ họng của cô bị tổn thương đôi chút, sau đó giọng nói của cô cũng dần trở nên khàn hơn.

Đương nhiên, loại khàn này không phải là loại giọng quá nam tính, thường ngày Lâm Bối sẽ cố ý hạ thấp giọng nói của mình khi ở bên ngoài, cô thường nói nhỏ nhẹ dịu dàng, chẳng những không khiến người ta cảm thấy giọng nói giống đàn ông, mà ngược lại, có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Nhưng lúc này Lâm Bối đang ngủ say sưa trên giường, còn có tiếng điện thoại ở bên cạnh nên giọng nói nghe hơi giống đàn ông.

Bên kia đầu dây, điện thoại trong tay ông cụ Đường suýt chút nữa rơi xuống, giọng nói tuy hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe ra được.

Giọng nói đó có lẽ là của đàn ông, hơn nữa người đàn ông kia còn nói đi ngủ với Đường Lăng…

Sắc mặt ông cụ Đường ngay lập tức thay đổi, cố hết sức khống chế cổ họng, cố hết sức giữ bình tĩnh, hơi ngập ngừng hỏi: "Trong phòng của cháu còn có ai sao?"

“Dạ.” Đường Lăng không hề che giấu, khẽ đáp lại, vừa trả lời ông cụ Đường vừa không nhịn được mà bóp nhẹ khuôn mặt Lâm Bối, dáng vẻ khi ngủ của cô thật sự rất đáng yêu.

“Người nào thế, nửa đêm rồi, chẳng lẽ là bạn gái?” Ông cụ Đường cố hết sức kìm nén không để mình mất bình tĩnh, ý tứ trong lời nói cũng càng thêm rõ ràng.

Nhưng lúc này tâm trí của Đường Lăng đều ở trên người Lâm Bối, anh ta cũng không nghĩ nhiều, không nghe ra ý dò hỏi của ông cụ Đường, anh ta nhìn Lâm Bối cười cười, sau đó trả lời rất tự nhiên: "Dạ."

Lần này đến, thái độ của Lâm Bối thay đổi rất nhiều, hơn nữa giờ phút này cô không chút phòng bị mà ngủ trước mặt mình, khiến cho anh ta cảm thấy những chuyện trước đây có lẽ vẫn còn có khả năng.

Cho nên Đường Lăng không phủ nhận, hai ông bà mỗi ngày đều mong anh ta tìm bạn gái, Đường Lăng cảm thấy có lẽ sẽ làm cho ông cụ vui vẻ hơn.

Đường Lăng cảm thấy ông nội nghe được chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.

Nhưng lúc này, khi ông cụ Đường nghe anh ta nói, trái tim như muốn nổ tung, ông không ngờ Đường Lăng sẽ thừa nhận.

Nếu thật sự là bạn gái, ông đương nhiên rất vui, nhưng Mạnh Lâm vừa gọi điện thoại cho ông nói những chuyện kia, rõ ràng bên cạnh Đường Lăng không phải là phụ nữ, mà là đàn ông, nhưng Đường Lăng lại thừa nhận là bạn gái?

Bạn gái?

Bạn gái cái đầu nó!!

Tưởng ông không biết sao?

Tưởng ông già lẩm cẩm rồi sao?

Thằng cháu khốn kiếp này!!

Cơ thể ông cụ Đường chấn động rõ ràng, nhất thời đứng không vững, hai tay nắm chặt mới có thể kìm chế mà không ném điện thoại ra ngoài..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio