Chương 1060 Thứ hai là cô và Hạ Thiên Tường vẫn giữ giới hạn cuối cùng kia, điều đó có nghĩa là cô chưa từng là người phụ nữ của Hạ Thiên Tường. Vì vậy, Tô Nhược Hân chỉ là một cô gái. Dương Mỹ Lan phân tích đến đây thì không dám nói nữa. Mà nhà tạo mẫu phía sau cô ta thì trông giống như một người đàn ông siêu lạnh lùng và ít nói. Còn Trần Minh, ngày thường anh ta toàn giao tiếp với các quý cô của xã hội thượng lưu, có hạng người gì mà chưa từng gặp, có chuyện gì mà chưa từng thấy? Chuyện hai nam tranh nhau một nữ, hai nữ giành nhau một nam đánh nhau toác đầu, anh ta thấy nhiều lắm rồi. Vậy nên nghe vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cứ giả vờ như không nghe thấy thôi. Kết quả là studio ngày càng yên ăng. Dương Mỹ Lan thậm chí còn hơi hối hận khi lại nhắc đến bà Mai. Nếu cô ta không nhắc đến, có lẽ đã không có câu sau. Là do cô ta lắm miệng. Nhưng bây giờ lời đã nói ra cũng không thể rút lại được. Chốc chốc, cô ta lại liếc nhìn Tô Nhược Hân. Sau đó vô cùng lo lắng, cô ta lặng lẽ lấy di động ra, định âm thầm hỏi Hạ Thiên Tường xem tối nay anh có thực sự muốn đính hôn với Mai Diễm Tinh hay không, nhưng cô ta vừa lấy điện thoại ra đã nghe Tô Nhược Hân nói: ‘Dương Mỹ Lan, cậu có còn muốn làm bạn thân tớ nữa không? Nếu cậu không muốn thì cứ nói thẳng, từ nay về sau không hẹn gặp lại.” Lời nói của Tô Nhược Hân đã dọa cho Dương Mỹ Lan run bản, điện thoại trong tay cô ta liền rơi xuống đất. Sau đó, ngay khi cô ta đang đợi Khâu Quán Anh phía sau làm xong động tác để nhặt điện thoại lên, Tô Nhược Hân bên cạnh đã khom người tịch thu điện thoại của cô ta. Thậm chí, vì né cái tay đang vẽ viền môi của Trần Minh đã khiến chì kẻ môi vẽ lên cằm… “Tô Nhược Hân…” Trần Minh khẽ nhíu mày, đành phải cầm khăn ướt, lau sạch toàn bộ viền môi của Tô Nhược Hân, sau đó vẽ lại. Tô Nhược Hân ngồi trên ghế, không nói gì. Tuy nhiên, áp suất không khí trong studio đã lập tức giảm xuống mức thấp nhất, thấp đến mức có hơi khó thở. Cuối cùng, vì áp suất không khí thấp, Dương Mỹ Lan bị cướp điện thoại cũng không dám nói gì, ngủ thiếp đi trên ghế trang điểm. Cô ta hoàn toàn giao mình cho Khâu Quán Anh xa lạ ở phía sau. Kết thúc hơn một tiếng trang điểm, Tô Nhược Hân hài lòng gật đầu: “Cảm ơn anh nhé Trần Minh.” Cô nhìn không chớp mắt cả buổi cũng đã học được kha khá. Cô ở trong gương rất đẹp. Đẹp đến mức không thể tin đó là mình sau mỗi lần được Trần Minh trang điểm cho. Trần Minh trang điểm thực sự rất khéo, thực sự rất đẹp, rất lộng lẫy. “Học được chưa?” Trần Minh mỉm cười. “Cũng kha khá rồi, nhưng vẫn cần phải luyện tập. Anh có thể cho tôi mẫu dùng thử của mỗi loại mỹ phẩm anh vừa dùng được không?” “Được rồi, tôi sẽ tự tay lấy cho cô, cam kết sẽ cung cấp cho cô mẫu dùng thử chất lượng tốt nhất, mà tất cả đều miễn phí.” Trần Minh cười nói.