Chương 1096 Nếu không thì tại sao Lục Diễm Chi cứ mãi không chấp nhận cô? Cứ luôn muốn tìm đủ mọi cách để chọn cho Hạ Thiên Tường một cô gái môn đăng hộ đối chứ? Dù sao thì vẫn là Lục Diễm Chi không muốn nhìn thấy cô. “Là vì bà ấy cố chấp quá thôi.” Hạ Thiên Tường lại nói: “Là do những người phụ nữ của Hạ Sâm gây áp lực cho bà ấy thôi, mà bắt đầu từ bây giờ, e là bà ấy càng áp lực hơn rồi.” Khựng lại một lát, Mặc dù từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng Lục Diễm Chi không cần phải áp lực, anh có thể cho Lục Diễm Chỉ tất cả những điều tốt nhất. Nhưng bà ấy cứ thích so sánh, cứ mong muốn người đứng bên cạnh anh là một người con gái mạnh hơn tất cả con dâu của những người đàn bà khác của Hạ Sâm. Lần đầu tiên nghe thấy Hạ Thiên Tường gọi thẳng tên của ba mình: “Ba anh sẽ không vứt bỏ Anna rồi lại có niềm vui mới chứ?” Sau đó lại khiến Lục Diễm Chi bị kích động. Nghĩ về người đàn ông Hạ Sâm kia một lát, Tô Nhược Hân vô cùng vui mừng vì Hạ Thiên Tường không thừa hưởng cái thói trăng hoa của Hạ Sâm, nếu không thì cô chẳng thèm để ý tới anh đâu. “Đúng thế” “Thực ra em đang nghĩ là nói không chừng mẹ anh và người đàn ông họ Liêu kia làm vậy là vì trả thù ba anh, còn có người đàn ông kia có lẽ thật sự liên quan tới Triệu Giai Linh.” Mà Triệu Giai Linh từng liên quan tới Anna. Cứ nghĩ theo sơ đồ như vậy thì dường như mọi thứ đều có khả năng. Nhưng cô chỉ mong rằng Hạ Thiên Hương trở nên như bây giờ không phải do cô. Nếu không thì cô sẽ rất tự trách và vô cùng cảm thấy tội lỗi. Hạ Thiên Tường không nói gì. Chỉ im lặng ăn mì. Anh ăn hết sạch một bát mì. Cô chưa ăn bữa trưa thì đương nhiên anh cũng chưa ăn. Tựa như anh ở đây đợi cô tới ăn mì cùng vậy. “Hạ Thiên Tường, buổi tối em đã hẹn Mỹ Lan và Chúc Hứa đi ăn đồ nướng, anh có muốn đi cùng không?” Tô Nhược Hân vừa ăn mì vừa ngẩng đầu lên thì thầm với Hạ Thiên Tường. “Buổi tối anh có việc rồi.” Kết quả, Tô Nhược Hân vừa mới thì thầm đề nghị thì Hạ Thiên Tường đã nói anh có việc rồi. Tô Nhược Hân bĩu môi: “Được rồi, anh bận việc của anh đi.” Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cô biết Hạ Thiên Tường rất bận rộn. Có điều, Tô Nhược Hân cúi đầu im lặng ăn mì, không hề phát hiện ra Hạ Thiên Tường đang khẽ mỉm cười… Đó là nụ cười đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Hạ Thiên Tường trong mấy ngày này. Tô Nhược Hân vẫn đang buồn tủi, nhưng nghĩ lại trước đây, khi Hạ Thiên Tường bỏ tất cả sang một bên và nói ở bên cô thì sẽ ở lại bên cô thì cô hiểu được từng giây từng phút mà anh mất đi đều vô cùng lãng phí. “Chìa khóa của biệt thự ở chung cư” Người đàn ông bỗng dưng nói. Mắt Tô Nhược Hân chợt sáng lên: “Ý của anh là em có thể đưa Mỹ Lan và Chúc Hứa tới biệt thự ăn nướng đồ ăn sao?”