CHƯƠNG 726
Thậm chí, Tô Nhược Hân có thể cảm nhận được xúc cảm của môi anh trượt trên những sợi tóc, từng chút khiến trái tim cô run rẩy điên cuồng.
Rõ ràng cô nên đẩy anh ra.
Vì trước đó, anh đã đẩy cô ra.
Nhưng khi tay rơi xuống, lại không có chút lực nào.
Giống như bị gương mặt điển trai của người đàn ông mê hoặc vậy.
“Nhược Hân, anh phải làm sao bây giờ?” Giọng nói bất lực, đây cũng là lần đầu tiên, Tô Nhược Hân cảm nhận được sự bất lực của Hạ Thiên Tường.
Cô rất khó tưởng tượng ra, trên thế giới này còn chuyện gì mà Hạ Thiên Tường không giải quyết được.
Có lẽ ngoài mặc kệ người ba Hạ Sâm phong lưu của mình, thì không còn thứ gì mà anh không xử lý được.
Cho dù là những người muốn ám sát anh, bây giờ cũng rất khó tiếp cận bên cạnh anh, chứ đừng nói là tìm cơ hội ra tay với anh.
Nghĩ lại giọng nói bất lực của anh, trái tim Tô Nhược Hân đau nhói: “Nói em nghe.”
Nhưng sự kiên định của cô chỉ đổi lại sự im lặng của người đàn ông. Chỉ có điều, sức ở tay nặng hơn, nặng đến nỗi giống như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình, không tách rời nữa.
Đó là cảm giác vô cùng sợ mất đi thứ gì đó.
Tô Nhược Hân khép mắt lại, lúc này cô đã mơ hồ hiểu ra, chuyện anh sợ và lo lắng chắc chắn có liên quan đến cô.
Cho nên, vào khoảnh khắc anh “bồng bột” cướp cô đi, trái tim anh hẳn là rất đau khổ.
Anh không nói, cô cũng không nói, chỉ cảm nhận nhịp đập trái tim anh, hưởng thụ khoảnh khắc hiếm có đã lâu này.
Nếu có thể, cô hi vọng khoảnh khắc này mãi mãi kéo dài. Thế giới chỉ còn lại mình cô và anh, không còn ai khác, chỉ hưởng thụ sự ấm áp của thế giới hai người.
Hạ Thiên Tường cứ ôm chặt cô như vậy, lâu đến nỗi Tô Nhược Hân mơ hồ sắp ngủ gật đến nơi, thì đột nhiên người đàn ông rời đầu, cảm giác trống rỗng bất ngờ khiến Tô Nhược Hân mở mắt ra.
Nhưng cô còn chưa nhìn rõ gương mặt Hạ Thiên Tường thì anh đã ấn môi mình xuống.
Nhẹ nhàng.
Khe tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Đó là vết tích giống như lông chim xẹt qua vậy.
Chỉ nhuốm hơi thở của người đàn ông, nồng đậm khiến cô muốn phớt lờ cũng không được.
Ngay sau đó, là một trận mưa to gió lớn.
Trong khoang xe chật hẹp, chỉ còn lại cơ thể cô mềm oặt như nước, nằm co quắp trong lòng anh, không cử động được.
Ngoài cửa sổ xe, đèn neons đẹp đang nhấp nháy, kéo theo mộng ảo màn đêm.
Tô Nhược Hân nghĩ, cứ như vậy chết trong khoang xe, cô cũng cam lòng.
Cho đến khi oxy sắp hết, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi buông Tô Nhược Hân ra.
Mượn ánh đèn neons ngoài xe, gương mặt điển trai của người đàn ông in rõ trong mắt cô, khiến cô theo bản năng cắn môi, đau quá.
Rất đau.