Chương 776 “Cô vân nên viết đơn thuốc trước đi, sau đó gửi qua tin nhắn, rồi gọi điện thoại. Khi gọi điện không được quá một phút, nếu không tôi sẽ lấy lại điện thoại, chiếc điện thoại này là của tôi.” Cho nên anh ta lấy lại là chuyện đương nhiên Tất cả phải được đánh giá trước, điều kiện tiên quyết là không được mang đến phiền phức cho anh ta thì anh ta mới lựa chọn đồng ý và thực hiện hay không. “Được, anh yên tâm đi, tôi đã đồng ý với anh rồi thì sẽ làm được. Dù sao sớm muộn gì thì anh cũng sẽ thả tôi, tôi tin là không cần chờ đến ngày mai anh đã thả tôi ra rồi. Được rồi, lát nữa anh trở lại nội thành uống thuốc rồi cảm thụ một chút, sau đó nên thả người như đã hứa, nếu không thì tôi sẽ chỉ có thể cho anh làm đàn ông một lần sau khi uống thuốc thôi.” “Một liều thuốc là có thể thấy được hiệu quả?” Trân Sang không tin hỏi. “Cũng chỉ có thể thấy được hiệu quả một lần, nếu muốn làm đàn ông cả đời uống một liều thôi không đủ, ít nhất phải uống hai tháng.” Trần Sang cười khổ: “Cho nên, trong hai tháng này cô là nữ hoàng có đúng không?” “Anh cũng có thể không cân phải tôn tôi làm nữ hoàng, tôi rời khỏi đây thì câu vê cầu đường vê đường, nếu chuyện không liên quan đến tôi thì không sao, nhưng tôi lo là anh chắc chắn có sao đấy.” Khuôn mặt trắng nhỏ của Trân Sang đen xì, tất nhiên là anh ta có sao rồi. Uống một liêu thuốc của Tô Nhược Hân có ích gì chứ, bây giờ hay sau này đều có vô cùng vô tận phiền phức. Lúc này anh ta cảm thấy bản thân biến thành cá năm trên thớt mặc cho Tô Nhược Hân làm thịt. Bây giờ anh ta xem như hiểu rõ “quần thể yếu thể” là như thế nào rồi. Ở trước mặt Tô Nhược Hân thì người bị bệnh như anh ta chính là một quần thể yếu thể. Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng cô vô cùng trẻ tuổi, các bác sĩ trong bệnh viện anh ta đi khám đều lớn hơn cô gái nhỏ này, nhìn qua thì họ cũng dày dặn kinh nghiệm hơn nhưng đều vô dụng Những bác sĩ đó luôn nói rằng nếu như anh ta không nói ra triệu chứng bệnh thì họ không thể nhìn ra anh ta mắc bệnh gì. Nhưng Tô Nhược Hân lại khác, anh ta không hề nói nhưng cô vẫn biết chứng bệnh của anh ta. Hơn nữa, còn nói vô cùng chính xác. “Cô Tô, cô có thể đi gửi đơn thuốc và gọi điện thoại.” Trần Sang cảm thấy bây giờ bản thân không có ưu thế và vốn liếng đế trả giá với Tô Nhược Hân. “Được.” Tô Nhược Hân cầm lấy di động của Trần Sang bắt đầu nhập vào tên từng loại thuốc tạo thành liêu thuốc, không thèm kiêng dè Trân Sang một chút nào Nếu bây giờ anh ta nghiêng người qua xem thì nhất định có thể nhìn đến. Nhưng mà Trân Sang vân không hê nhúc nhích. Mỗi câu Tô Nhược Hân nói đều như in vào trong lòng anh ta. Anh ta cẩn thận suy nghĩ, ý của Tô Nhược Hân là mỗi liều thuốc đều khác nhau. Liều thuốc lần này cũng chỉ để cho anh ta thấy được hiệu quả một lần. Cho nên, dù anh ta có giành được đơn thuốc thì vân không có cách nào trị tận gốc bệnh của mình. Đến lúc đó lại chọc giận Tô Nhược Hân. Bây giờ nghĩ lại hai cái tát mà Thành phải nhận, cô gái nhỏ này không hề giống với vẻ ngoài gây teo yếu ớt của cô, tất cả những thứ nhìn thấy đều giả tạo. Nếu một chọi một, nói không chừng Tô Nhược Hân còn hung hấn hơn cả người của anh ta Tuyệt đối phục tùng bà nhỏ này.