Chương 997 Tuy nhiên, dù đông khách nhưng Mạc Tử Đơn cũng đã đặt một phòng VỊP từ trước nên nhân viên đón khách đã nhanh chóng dẫn họ vào vị trí. “Ông Mạc, bây giờ lên đồ ăn luôn chứ ạ?” Nhân viên hỏi. Mạc Tử Đơn gật gật đầu: “Lên đi.” Nhân viên phục vụ lập tức đi chuẩn bị đồ ăn. Lúc này Mạc Tử Đơn mới ngượng ngùng nhìn về phía Cận Liễm: “Tôi không biết cậu và Nhược Hân cùng nhau đến đây, sợ rằng giờ cô ấy sẽ đói nên tôi đã đặt món cách đây một tiếng trước rồi, tất cả nguyên liệu đều đang được nấu nên món ăn sẽ lên rất nhanh thôi, nếu cậu Cận thấy đồ ăn không hợp khẩu vị thì cứ gọi thêm tùy ý” “Nhược Hân ăn cái gì thì tôi ăn cái đấy.’ Cận Liễm cười nhạt, lơ đễnh xé bao đũa cho Tô Nhược Hân, cưng chiều nói: “Đi rửa tay đi, rửa xong là ăn được rồi” “Ừm ừm”” Tô Nhược Hân chỉ mong có thể thoát khỏi tầm mắt của Cận Liễm ngay lập tức, bây giờ người đàn ông cô sợ nhìn thấy nhất chính là Cận Liễm. Vừa thấy Cận Liễm là cô sẽ nhớ đến việc tự tay cô giao hai gói Durex vào trong tay anh ta, quả thật xấu hổ vô cùng. Kết quả, mới tính đến tránh Cận Liễm một lúc đã thấy anh ta cũng đứng dậy theo mình: “Bác sĩ Mạc, tôi cũng đi rửa tay đây.” Cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi được anh ta, chỉ có thể để mặc anh ta đi theo mình mãi đến khi đến trước toilet mới tách nhau ra. Một người vào †oilet nam, một người vào toilet nữ. Tô Nhược Hân rề rà. Bằng cách này, khi cô ra ngoài, chắc chắn Cận Liễm nhanh nhẹn hơn cô có thể sẽ quay lại trước rồi. Cô sẽ không cần phải thấy bức bối khi ở bên cạnh anh ta. Cô không chịu được. Thật sự không chịu được nữa. Hễ thấy Cận Liễm là trong đầu cô chỉ toàn là Durex, cô hết thuốc chữa rồi. Kết quả, Tô Nhược Hân nấn ná khoảng năm, sáu phút, khi cô chậm rãi đi ra thì thấy Cận Liễm đang đứng dựa vào tường bên ngoài toilet, dù đang cúi đầu lướt di động nhưng không cần hỏi cũng biết anh ta đang chờ cô ra ngoài rồi cùng nhau quay về phòng VỊP.. Tô Nhược Hân cúi gằm cái đầu nhỏ: “Cận Liễm, đi thôi.” Cô không dám nhìn anh ta. Cận Liễm đang lướt dòng thời gian, nhìn vào trạng thái trước kia Tô Nhược Hân đã đăng mà ngẩn người. Chuyện cô muốn mua quà anh đã sớm biết, cũng đã sớm trả lời. Bây giờ mới nhận ra hai gói Durex đó rất có thể là quà mà Tô Nhược Hân đã mua. Nhưng đương nhiên, không phải tặng cho anh ta. Cận Liễm đứng thẳng người dậy, lần này anh ta đi phía trước còn Tô Nhược Hân theo sau y như một cô nàng fan girl bé nhỏ, như một người hầu nhỏ. Tô Nhược Hân cúi đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Cận Liễm. Thấy sắp đến gần phòng VIP, đột nhiên Cận Liễm dừng lại, đứng đó quay lưng về phía Tô Nhược Hân: “Mèo Ragdoll tặng cho ai?” “Tặng Đoạn Kiều Mạch.” Tô Nhược Hân vô thức trả lời Cận Liễm, đồng thời cũng theo thói quen đi về phía trước, nhưng “bụp” một tiếng, Tô Nhược Hân đang cúi đầu bước đi bỗng va vào người Cận Liễm. Cứng quá đi mất.