Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 1357: thế giới tận cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Miểu khâm phục nhìn Dương Công Minh, thầm nghĩ vẫn là lão gia hiểu biết sâu xa, cười nói:

- Đúng vậy, tôi tới đây, là muốn giành một chút tôn nghiêm cho Lâm gia.

- Hử?

Dương Công Minh có hứng thú,

- Nói nghe xem.

Vân Miểu có chút bất đắc dĩ thở dài nói:

- Nói thì có chút buồn cười, bản tông Lâm gia chúng tôi hiện tại chỉ còn một con gái là Tuệ Nhi, không phải bởi vì quan hệ với Dương Thần, tôi vốn tính kén rể cho nó, sau đó tiếp tục dâng hương hỏa cho Lâm gia.

- Nhưng hiện giờ, nó nếu theo Dương Thần, vậy Dương Thần không có khả năng ở rể, tôi cũng không si tâm vọng tưởng như vậy, huống chi Tuệ Nhi cũng không phải chính thê.

- Lâm gia tôi tuy không bằng Dương gia, nhưng cháu gái duy nhất không làm nổi chính thất, cũng không thể chịu thiệt vô ích.

Nói tới đây, không ít người Dương gia đã lộ ra vài phần hiểu được.

Vân Miểu tiếp tục nói:

- Có thể các vị không biết, thân thể Dương Thần bởi vì quan hệ tu luyện nên rất khó cùng người phụ nữ bình thường sinh con, như Tuệ Nhi của chúng tôi hiện giờ nhân họa gặp phúc, đã bước vào cảnh giới Hóa Thần, sau khi được Tướng quân Thái giúp đỡ, có thể ở lại thế tục lâu dài. Cho nên, sau này nếu nó ở cùng với Dương Thần… So với người phụ nữ khác, càng có thể mang thai.

Tin tức này làm cho ánh mắt chờ mong của Quách Tuyết Hoa tỏa sáng, dù sao hiện giờ chỉ có mình Lam Lam, lại còn “không phải con ruột”, người làm bà sớm đã muốn có một cháu gái ruột rồi, mặc kệ là người phụ nữ nào, chỉ cần là phụ nữ của Dương Thần, bà đều có thể tiếp nhận.

Vân Miểu dừng một chút, nghiêm túc nói:

- Tôi không hy vọng xa vời, nếu sau khi thực sự có con, Dương gia có thể đổi họ cho đứa trẻ thành họ Lâm. Nhưng tôi hy vọng, nếu Tuệ Nhi thật sự có thể mang thai, vậy nếu bọn chúng sinh ra đứa trẻ thứ hai, sẽ để đứa trẻ đó vào Lâm gia chúng tôi… thừa kế nhất mạch Lâm gia, Dương lão Nguyên soái nghĩ thế nào?

Lời này vừa nói ra, tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng mọi người Dương gia vẫn gắt gao trầm mặc, Dương Phá Quân bọn họ đều hồi hộp nhìn Dương Công Minh.

Tuy lấy số lượng phụ nữ xung quanh Dương Thần hiện tại, tương lai không có gì bất ngờ xảy ra, có thể có không ít con cái, nhưng mỗi một cốt nhục đều mà cốt nhục ruột thịt của Dương gia, làm sao có thể dễ dàng nói là họ Lâm?

Nếu như đứa trẻ thứ hai là con gái còn được, nếu là con trai, đối với gia tộc lấy quân đội làm chủ như Dương gia, vậy quá quá đáng rồi!

Dương Công Minh lúc này cầm chén trà, thổi hoa cúc và táo đỏ trên mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà Bát Bảo, lại chậm rãi bỏ xuống.

Lão nhân hí mắt cười nói:

- Ý tưởng của Lâm phu nhân, lão nhân tôi có thể hiểu được, nối dõi tông đường, từ trước đến nay đều là đại sự của tông môn Hoa Hạ chúng ta, dù sao bất hiếu có ba, không có hậu đại là lớn nhất.

- Nếu muốn đứa con thứ hai của Tuệ Lâm sửa thành họ Lâm, cũng không phải không thể… Nhưng… phải có điều kiện hạn chế.

Mắt Vân Miểu sáng ngờ, lộ ra tia hưng phấn,

- Cứ nói đừng ngại.

Dương Công Minh giơ đầu ngón tay lên nói:

- Thứ nhất, đứa trẻ này nếu họ Lâm thì phải là người thừa kế Lâm gia, đương nhiên không được phân bất cứ gia sản gì của Dương gia tôi. Thứ hai, giáo dưỡng đứa trẻ đều do Lâm gia phụ trách, nói cách khác, tất cả mọi chuyện của cháu trai Dương Thần kia, sẽ không truyền lại cho đứa trẻ, bao gồm cả việc đứa trẻ muốn tu luyện, cũng không thể dùng công pháp của Dương gia.

Vân Miểu vừa nghe, nhất thời không hờn giận nói:

- Dương lão Nguyên soái, điều hạn chế gia sản thứ nhất, tôi có thể nhận, nhưng công pháp “Vãng niệm diễn sinh kinh” chính là xuất phát từ phái Thục Sơn tôi, dựa vào cái gì mà thuộc sở hữu của Dương gia?

- Đúng là xuất từ Thục Sơn, nhưng hiện giờ biết được công pháp này chính là người của Dương gia tôi, cũng chính là gốc rễ lập thân của Dương Thần, nếu dễ dàng truyền cho gia tộc khác, sẽ rất dễ ảnh hưởng đến địa vị của Dương gia tôi, không thể không đề phòng.

Dương Công Minh bình tĩnh nói:

- Chính cái gọi là thân bất do kỷ, lão nhân tôi không có cái gì mà tâm địa Bồ Tát đại từ đại bi, còn sống ngày nào, sẽ vì lợi ích của gia tộc tranh thủ ngày đó.

- Nhưng đứa trẻ kia không phải cũng có huyết thống Dương gia sao?

Vân Miểu khó chịu nói.

Dương Công Minh lắc đầu,

- Không phải họ Dương, mà lại bởi vì thân phận không nhập vào từ đường bản tông, đảm đương cũng không phải vinh quang của Dương gia, đương nhiên sẽ không tính là người chính thức của Dương gia. Huyết thống? Đó là thứ yếu, bằng không tôi cũng sẽ không để Lam Lam tiến vào Dương gia tộc phổ.

- Đây… đây thật khinh người quá đáng!

Vân Miểu giận dữ đứng dậy, bà ta chính là muốn dựa vào lực lượng của Dương Thần để khiến cháu mình có thể quật khởi, vì Lâm gia bước lên đánh hạ hòn đá nền tảng, nếu không thể truyền thừa công pháp trên người Dương Thần kia cùng ngoại lực phụ trợ, vậy nói muốn xuất đầu nào có dễ dàng?

Quách Tuyết Hoa lúc này đứng dậy nói:

- Lâm phu nhân, xin đừng gia tăng vấy bẩn, khiến một người đổi họ đã là chuyện hổ thẹn đối với Dương gia chúng tôi rồi, không thể tiếp tục trả giá thêm nữa.

Dương Công Minh vừa lòng nhìn con dâu, loại thời điểm này, cũng nên có nữ chủ nhân trong nhà đứng lên phản kích, dù sao ông ta cũng là trưởng bối nam.

Vân Miểu nghiến răng nghiến lợi, vừa lúc muốn nói, cũng vừa lúc hướng ra ngoài cửa thấy, cười nói:

- Được, Dương Thần đã về, việc này tôi muốn hỏi trước mặt nó, nếu nó nói có thể, vậy các người ai cũng đừng nghĩ ngăn được!

- Hừ! Tiểu tử kia dám làm chuyện bất lợi đối với gia tộc, chúng tôi ai cũng không tha cho nó!

Dương Phá Quân nói.

Vân Miểu khinh thường nhìn ông ta một cái, ra đứng ở cửa.

Quả nhiên, thân ảnh Dương Thần xách theo túi lớn túi nhỏ hiện ra ở cửa lớn, mua không ít đồ vật này nọ, bởi vì nhẫn trữ vật cũng đã đầy, buộc lòng tự mình cầm.

Lâm Nhược Khê bên cạnh dường như tâm tình tốt lên rất nhiều, nắm tay Lam Lam, vừa nói vừa đi tới, quả nhiên mua sắm đúng là xoa dịu tâm tình khó chịu của phụ nữ.

Vốn nhìn thấy một màn này, mọi người Dương gia nên yên tâm mới phải, nhưng hôm nay Vân Miểu vừa tới, thật đúng là gió nơi đầu ngọn sóng!

Nhưng, lúc này cũng không thể đuổi Vân Miểu đi!

- Dương Thần! Cháu cuối cùng cũng về! Ta hôm nay chính là vì Tuệ Nhi nhà ta hỏi cho rõ ràng! Xem cháu có phải là lòng lang dạ sói hay không!

Vân Miểu cao giọng nói.

Dương Thần bởi vì không có cách nào sử dụng thần thức, lúc này mới chú ý tới dáng người cao ngạo đứng chờ ở cửa là ai, Vân Miểu một thân áo ni cô, như thế nào cũng giống cảm giác “bùa đòi mạng”?

Nghe âm thanh này, Lâm Nhược Khê nhíu mày, vừa rồi còn mang theo ý cười đã muốn lạnh đi.

Dương Thần để đồ vật ở cửa, để cho đám người hầu cầm vào hậu viện, có chút không yên nhìn mọi người trong phòng, xấu hổ cười nói:

- Vân Miểu sư thái, đây là có ý gì?

Hai con ngươi Vân Miểu tràn đầy ánh sao, cao giọng nói:

- Ta chỉ hỏi cháu một câu, đứa trẻ sau này cháu và Tuệ Nhi sinh ra, cháu rốt cuộc có thể tuyệt đối phụ trách hay không?

Ầm Ầm!

Giống như sấm rền bên tai!

Không chỉ có đầu óc Dương Thần muốn nổ tung, Lâm Nhược Khê ở bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch, mặt không có chút máu, giống như hoàn toàn bị đông cứng tại chỗ!

Dương Thần giật mình nhìn Vân Miểu, môi run run, hoàn toàn không thể hiểu được Vân Miểu đây là làm sao, Vân Miểu làm sao biết chuyện của mình và Tuệ Lâm? Tuệ Lâm chưa từng nói chuyện này với mình?

Lại nhìn Lâm Nhược Khê ở bên cạnh, thấy Lâm Nhược Khê cả người như sắp chìm trong một mảnh âm u, tim Dương Thần đập dồn dập đến không thể chịu nổi!

Vân Miểu nhìn thấy sắc mặt hai người như vậy, hoài nghi nói:

- Sao, chẳng lẽ chuyện cháu và Tuệ Nhi, chưa từng nói ra sao? Việc gì phải kinh ngạc như vậy, cháu không phải là đùa giỡn Tuệ Nhi nhà ta chứ, cháu nếu dám thay lòng đổi dạ, làm tổn thương một mảnh tình si của Tuệ Nhi, ta dù phải liều mạng cũng không tha cho cháu!

Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nghe nói như vậy, hồn bay phách lạc hai mắt vô thần, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm qua đến sân bay đón Tuệ Lâm, cười cười nói nói với Tuệ Lâm, đủ loại hình ảnh được Tuệ Lâm an ủi…

Bản thân còn khích lệ cô, khiến cho cô thả lòng, cô ấy cảm kích nhìn mình…

Lâm Nhược Khê đột nhiên phát hiện, thì ra mình ngu xuẩn đến nhường nào, ngốc đến bị người khác đùa bỡn còn tự cho là cái gì cũng biết…

Trước mắt lộ ra một mảnh hắc ám, người đàn ông bên cạnh trở nên xa lạ, thế giới này, giống như là đi tới tận cùng!

- Nhược Khê! Nhược Khê… Em… Em nghe anh giải thích!

Dương Thần lúc này đã phát hiện ra ánh mắt kia của cô, trong mắt toát ra tử khí thống khổ!

Vân Miểu cũng ý thức được chính mình dường như làm chuyện ác gì không ngờ tới, bởi vì lời nói này quá đả kích đối với Lâm Nhược Khê, giống như vượt quá xa tưởng tượng của cô!

Mọi người Dương gia gồm cả Dương Công Minh cũng chạy đến cửa, Quách Tuyết Hoa lại cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Lâm Nhược Khê, loạng choạng nói:

- Nhược Khê à, con đừng như vậy, chúng ta cũng là vừa mới biết, Dương Thần thật có lỗi với con, chúng ta thay con dạy dỗ nó được không? Con… đứa trẻ này tay sao lại lạnh như vậy? Có phải bệnh rồi không?

Lâm Nhược Khê hoàn toàn không có phản ứng, không rơi lệ, cũng không nói chuyện, thậm chí hít thở cũng rất nhẹ, giống như mặc cho bị lung lay, ngơ ngác đứng bất động tại chỗ, như biến thành một con búp bê vải không linh hồn…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio