Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 1377: nhà bình thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tiêu Chỉ Tình ý thực được cái gì, bất đắc dĩ mở môi phấn ra, đem cái miệng hơi mang hơi thở đàn hương của bản thân mở ra đến mức lớn nhất, miễn cưỡng không cho thứ xấu xa kia tiến vào.

Cảm giác bị loại đàn ông bá đạo khống chế, Tiêu Chỉ Tình cảm thấy vừa thẹn vừa mừng. Đây đại khái chính là ma lực của tình yêu, nếu một người đàn ông mình không đủ yêu, làm chuyện không thùy mị như này, nhất định là hận mà nghiến răng.

Nhưng giờ khắc này, Tiêu Chỉ Tình lại có một loại cảm giác khác thường khi được người đàn ông này bắt nạt! Cái này gọi là e thẹn không thôi.

Cảm giác phong phú chiếm lĩnh mỗi tấc hương vị ngọt ngào của cô làm Dương Thần càng thoải mái, mà Tiêu Chỉ Tình thì khó tránh khỏi mà phát ra tiếng ngâm khe khẽ kiều nhuyễn vô lực, liên tục nỉ non

Giữa lúc hai người đều có chút vui sướng quên mình, cửa phòng ngủ bị gõ vang từ bên ngoài.

Dương Thần sửng sốt, bởi vì thả lỏng cộng thêm không có thần thức nên không phát hiện có người tới gần.

- Ông xã, Tình Nhi cô ấy…

Người tới là Mạc Thiến Ny, cô vốn là tắm rửa xong, tới đây xác nhận một chút chuyện Tiêu Chỉ Tình có đi hay không để còn khóa cửa.

Nhưng, lúc cô không nghĩ nhiều mà đi gõ cửa, một màn kia đập vào mắt lại làm hai gò má xinh đẹp của cô đỏ bừng lên. Nói cũng chưa nói xong liền đứng sững bất động ở đằng kia.

Dương Thần vài phần xấu hổ nhìn Mạc Thiến Ny, nhưng ở dưới, Tiêu Chỉ Tình còn đang miệng ngậm vật thể lớn dưới hai chân Dương Thần, đều hận không thể ngất đi cho xong.

- Em hình như tới không đúng lúc…

Ngực Mạc Thiến Ny phập phồng đập mạnh, cô cũng không nhớ rõ mình có làm loại chuyện này cho Dương Thần hay không.

Hai người ở cùng nhau thời gian không ngắn, số lần mây mưa thất thường cũng không ít, có đôi khi hoàn toàn quên mình, có lẽ quả thực cũng đã làm phương thức này, nhưng khẳng định là số lần không nhiều.

Mạc Thiến Ny nỗ lực làm như không nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình, nhưng cũng không nhịn được mà liếc vài mắt, sau đó mới xoay người định đóng cửa.

- Tiểu Thiến Thiến, em chạy cái gì.

Dương Thần phản ứng lại, đánh giá người phụ nữ phong tình vạn chủng mặc váy ngủ trong suốt màu tím, cười xấu xa nói:

- Hôm nay không phải vừa lúc hay sao, em còn chê anh bắt nạt em nhiều, hôm nay em cùng Tình Nhi, không phải có thể thoải mái hơn sao.

Mạc Thiến Ny và Tiêu Chỉ Tình vừa nghe, tên xấu xa này không ngờ lại muốn các cô cùng nhau bồi hắn, Mạc Thiến Ny từng cùng Tường Vi, nhưng không quá đối lập, nhưng Tiêu Chỉ Tình cũng là đại cô nương, tim gan đều muốn nhảy ra ngoài rồi!

- Đừng mong chạy, em thấy Tình Nhi ngoan như vậy, nếu em dám chạy trốn, anh sẽ đến phòng khiêng em tới.

Dương Thần ép cho cô không còn đường lui.

Mạc Thiến Ny thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại sợ hắn, mặt đỏ tim đập khóa trái cửa, dù sao cũng sẽ không có trộm tới, mặc kệ đi.

Bước nhẹ nhàng liên tục đến bên giường, trêu tức nhìn Tiêu Chỉ Tình, trêu đùa:

- Tình Nhi, làm khó em rồi, nước miếng của em đều lưu trên giường rồi.

Tiêu Chỉ Tình thẹn quá hóa giận, ngẩng mạnh đầu, lau đôi môi đỏ mọng ướt sũng, thở gấp nói:

- Vậy hay là chị Thiến Ny dạy em đi?

- Yô, đề nghị này không tồi, anh thấy hay là hai em cùng tới đi

Dương Thần nói xong, một tay túm Mạc Thiến Ny đến bên cạnh mình, ôm tắt lưng nhỏ của cô, cười hì hì nói:

- Tiểu Thiến Thiến, Tình Nhi vẫn đang chờ em làm mẫu đấy.

Mạc Thiến Ny thấp mắt nhìn anh chàng lớn hùng dũng oai vệ kia, cả mặt ửng hồng, trắng mắt liếc Dương Thần một cái,

- Quá lợi cho anh…

Nói xong, khom người cúi xuống như Tiêu Chỉ Tình…

Hai cô gái này đều không phải hạng người nhát gan, rất nhanh cùng nhau nổi lên khí lực, hai cái lưỡi phấn nộn thơm tho đều đồng thời phục vụ Dương Thần, cảm giác tự nhiên là sắp thăng thiên.

Tiêu Chỉ Tình càng lúc càng lớn mật, vì không muốn biểu hiện thua kém Mạc Thiến Ny, còn dùng cả tay, nhẹ nhàng động vào hai bộ vị mấu chốt, thỉnh thoảng còn dùng răng khẽ cắn.

Hít….

Dương Thần hít thật sâu, thật sự thư thái, bỗng nhiên có chút xấu hổ nghĩ, bản thân kỳ thật có chút không chịu được hấp dẫn, muốn chính mình vứt bỏ cuộc sống hưởng thụ như vậy để đi độc thủ một đóa băng sen, thật không cam lòng…

Phụ nữ luôn phổ biến lòng ích kỷ, đàn ông cũng sẽ ích kỷ muốn cảm giác hưởng thụ, nhìn như một người cao quý một người thấp hèn, kỳ thật đều không khác biệt mấy.

Đêm nay, Dương Thần tận tình cày cấy trên cơ thể hai người phụ nữ, cá nước thân mật, mãi đến nửa đêm mới đi tắm nước nóng, ôm hai người phụ nữ toàn thân đã xụi lơ cùng nhau say sưa đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Dương Thần mang theo Tiêu Chỉ Tình đến sân bay đón Jane.

Lúc trước Tiêu Chỉ Tình và Jane đã xây dựng được tình hữu nghị không tồi, hiện giờ Jane lại chính thức xác lập quan hệ với Dương Thần, tự nhiên vô cùng thân mật, hai người lúc thì tiếng Trung khi thì tiếng Anh cười cười nói nói.

Ngày Jane đến Trung Hải, Dương Thần tính để cô ở cùng Tiêu Chỉ Tình, đây cũng không phải tà niệm gì của Dương Thần, chỉ nghĩ ‘Đông Tây kết hợp’. Dù sao Jane ngay cả Tiên Thiên cũng chưa tới, Dương Thần không muốn phá âm nguyên Tiên Thiên của cô.

Chỉ là Tiêu Chỉ Tình vốn thường đến đại học Trung Hải, mà phòng thí nghiệm Jane muốn dùng lại ở đó, hai cô ở cùng nhau cũng tiện.

Sau khi thu xếp ổn hỏa, người phụ nữ không biết mệt mỏi này lập tức đề nghị Tiêu Chỉ Tình cùng đến đại học Trung Hải, cô vẫn quen đến phòng thí nghiệm tiến hành trao đổi.

Nửa đời người, vú Vương có tiền không có chỗ tiêu đã mua một chiếc BMW760 cho con gái, thật sự là cưng chiều đến cực điểm, hơn hai triệu nói mua liền mua, cho nên Tiêu Chỉ Tình vui vẻ chở Jane đến trường đại học.

Dương Thần làm xong những việc này, lập tức vài phần không yên chạy tới nhà trước, muốn xem Lâm Nhược Khê đã về chưa.

Nhưng Dương Thần vẫn là thất vọng phát hiện, chỉ có vú Vương ở nhà, Lâm Nhược Khê vẫn đi khảo sát ở bên ngoài, cũng không biết muốn đi mấy ngày.

Vài phần thương tâm lắc đầu, Dương Thần biết mình còn chuyện khác phải làm, liền không nghĩ nhiều, lái xe về hướng bờ biển.

Dương Thần tìm không phải ai khác, chính là cha của Lưu Minh Ngọc – Lưu Thanh Sơn, nhạc phụ xã hội đen của mình.

Bơi vì nguyên quán của Lưu Thanh Sơn là ở Trung Hải, chỉ là sau này phát triển mới đi Yến Kinh, hiện giờ đã bước vào tuổi già, ông đương nhiên muốn lá rụng về cội, cho nên tết năm nay đều ở xung quanh Trung Hải thăm một vài người bạn thân.

Hơn nữa Từ Dĩnh ở Yến Kinh đã chết, Lưu Thanh Sơn hiện tại cùng mẹ Lưu Minh Ngọc làm đôi vợ chồng già, cũng trở nên vô cùng an phận.

Lúc đi vào biệt thự Hải Cảnh, Lưu Thanh Sơn đang cầm một tờ báo ngồi một chỗ đọc tin tức, mà mẹ Lưu lại là ở bên cạnh xem phim truyền hình.

Nhìn thấy Dương Thần đi vào, hai vợ chồng cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì Dương Thần đã sớm gọi điện thoại tới.

Mẹ Lưu vui vẻ rót nước đường cho Dương Thần, đây cũng đúng với phong tục, Dương Thần nói vài câu cát tường rồi uống ngay bát nước đường, sau đó ngồi xuống sô pha.

- Hừ, năm mới đến nhà nhạc phụ cũng không mang theo chút lễ, con rể này cũng thật đủ vênh váo, từ cửa nhà giàu đi ra liền khác rồi.

Lưu Thanh Sơn có chút không vui, dù sao đây cũng tính là tôn trọng ông

- Ai nha, chúng ta cái gì cũng không thiếu, đám thủ hạ của ông còn đưa tới một đống lớn gì đó, muốn Dương Thần tặng cái gì nữa.

Mẹ Lưu ngồi bên cạnh hòa giải.

Dương Thần khẽ cười, sau khi nhìn xung quanh trái phải thì hỏi:

- Minh Ngọc đâu? Sao cô ấy không ở đây?

- Còn không phải chính thất của con, Đại Chủ tịch Lâm, lễ tết còn phải bận rộn như vậy, dẫn đoàn ra ngoài khảo sát. Minh Ngọc đành phải ở công ty phối hợp làm việc, hai ngày này đều đi làm.

Lưu Thanh Sơn khinh thường nói.

Dương Thần có chút mất tự nhiên gật gật đầu, thầm nghĩ cũng không biết Lưu Minh Ngọc đã biết tình hình chưa, sau này thấy Lâm Nhược Khê có xấu hổ không.

- Lặng cái gì ở đó, sáng sớm liền gọi điện thoại đến để chúng ta ở nhà chờ, chẳng lẽ là chờ để nhìn con ngây ra sao?

Lưu Thanh Sơn nhíu mày hỏi.

Dương Thần nhún vai,

- Tết âm lịch, đương nhiên là tới để biếu quà.

- Biếu quà gì?

Lưu Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.

Dương Thần mìm cười, từng chữ từng chữ phun ra:

- Hoa – Nam – bang.

Tờ báo trên tay Lưu Thanh Sơn khẽ rung lên, tuy rất nhẹ nhưng vẫn bị ánh mắt của Dương Thần bắt được.

Người đàn ông quá năm mươi tuổi, gương mặt hơi có nếp nhăn nhưng vẫn giữ phong thái mê người như trước, ánh mắt vài phần thâm thúy nhìn Dương Thần, phức tạp lộ ra nghi hoặc nhỏ.

- Con xác định không phải là nói đùa?

Dương Thần lắc đầu nói:

- Con không cần thiết phải vì một chuyện đùa, mà liên lụy nhạc phụ nhạc mẫu về quê làm khách.

Lưu Thanh Sơn ho khan hai tiếng, ánh mắt ra hiệu cho mẹ Lưu mặt đầy vẻ khó hiểu bên cạnh.

Mẹ Lưu có chút mất hứng, nhưng không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại ánh mắt này của chồng. Biết là nói vài chuyện không muốn cho mình tiếp xúc, bảo mình tránh đi, vì thế đứng dậy đi lên tầng hai.

Chờ vợ đi rồi, Lưu Thanh Sơn mới trầm giọng nghiêm túc nói:

- Tiểu tử, chắc không phải là cho rằng mình là thiếu gia của Dương gia, thì có thể muốn thải ai liền thải chứ. Mông gia… không phải là nhà bình thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio