Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 419: cô biết cái gì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Khải nhe răng cười độc ác, không có chút hóa trang đứng đắn trong ngày thường, tràn đầy tà quang nhìn chằm chằm khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Nhược Khê, như hổ rình mồi.

Lâm Nhược Khê cảm giác không được tự nhiên, nhăn mày, nhưng cô sẽ không mắng chửi người, cũng không thích cùng người xa lạ nói chuyện, cho nên cũng không để ý nhiều tới Tề Khải, lôi kéo Lưu Minh Ngọc nghĩ đi về phòng.

Lưu Minh Ngọc phát hiện Tề Khải đem mục tiêu chuyển đến trên người Lâm Nhược Khê, so với bản thân bị uy hiếp còn lo lắng hơn, dù sao nếu vì nguyên nhân là mình, lại hại Lâm Nhược Khê chịu uất ức, mình còn mặt mũi nào gặp Dương Thần? Cũng không có mặt mũi đi làm cấp dưới của Lâm Nhược Khê!

- Lâm tổng, chúng ta mau đi thôi!

Lưu Minh Ngọc kéo tay Lâm Nhược Khê, nghĩ muốn về phòng riêng gọi Dương Thần, loại chuyện này nên giao cho đàn ông xử lý.

- Đừng vội thế!

Tề Khải dù sao cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng, tốc độ rât nhanh chuyển tới đứng trước mặt hai người phụ nữ, cười quái dị dò xét..., hưởng thụ ngửi mùi thơm phát ra từ trên người hai người phụ nữ.

Lâm Nhược Khê chưa bao giờ chịu khiêu khích của một người đàn ông xa lạ thế này? Kinh hoảng lui lại mấy bước, hai má lúm đồng tiền vì tức giận mà đỏ lên.

- Ha ha, còn rất thẹn thùng.

Tề Khải đắc ý cười, lại một lần nữa sải thêm một bước, khiến hai người phụ nữ chỉ có thể lui lại phía sau:

- Vương Duyệt kia tôi chơi đã ghét, đang lo không có người phụ nữ thích hợp bổ sung, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được cực phẩm...

Vương Duyệt đương nhiên là vị nữ Quan hệ xã hội bị Dương Thần nói giống “Tùng Đảo Phong”, trước kia ở nhà ăn cùng Tề Khải thông đồng, hiển nhiên, lúc này đã bị Tề Khải bỏ rơi.

- Anh không biết xẩu hổ!

Lưu Minh Ngọc nghe thấy lời khó nghe, thấp giọng mắng.

- Vậy thì thế nào, nếu không em cũng đến chơi cùng anh luôn?

Tề Khải lãng du cười tiếp tục lại gần.

Lúc này, cửa phòng riêng phía sau bị mở ra, Dương Thần vừa lấy một điếu thuốc lá từ trong túi quần, vừa dựa cửa nhìn Tề Khải lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Tuy rằng trong phòng riêng âm thanh tương đối lớn, nhưng thính giác Dương Thần nhạy bén vẫn có thể nghe được âm thanh ngoài cửa, cho nên lấy cớ đi ra ngoài.

Tề Khải cảm giác phía sau lạnh gáy chảy mồ hôi, vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Dương Thần đang đứng trước mặt mình.

- Là mày?

Tề Khải nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông tầm thường này, lần trước một quyền đánh mình đến hộc máu, bây giờ khiến y khó chịu nổi, hôm nay gặp mặt kẻ thù lại đỏ mắt, rít lên:

- Lần trước do mày ban tặng, tao uống nhiều thuốc Đông y đến hết hơi, hôm nay sẽ không dễ dàng cho mày thoát.

Dương Thần cũng không để ý đến Tề Khải khiêu khích, thậm chí đối với Tề Khải tự tin rất cổ quái, cũng lười suy nghĩ vì sao, mà nhìn qua Lâm Nhược Khê và Lưu Minh Ngọc phía sau Tề Khải hỏi:

- Các cô có làm sao không?

Lâm Nhược Khê lắc đầu, còn Lưu Minh Ngọc áy náy nhìn Dương Thần.

Dương Thần cười cười, ra hiệu không có việc gì, sau đó mới quay đầu lại đối với Tề Khải nói không mặn không nhạt:

- Mày nói hết chưa?

Tề Khải còn chờ Dương Thần nói lời ngoan độc, kết quả thấy Dương Thần không có ý nói gì, mà hỏi thẳng y còn muốn nói cái gì?

Như vậy hoàn toàn không coi y ra gì.

Cười giận dữ, Tề Khải mở to mắt, hướng mũi nhọn lạnh lùng:

- Mày không dám nhìn tao, mày cho là, mày có chỗ dựa vững chắc, người của cảnh sát không dám động vào mày, tao thật sự không làm gì được mày sao? Mày lợi hại đến đâu,có biết đêm nay tao cùng ai tới đây không?

Dương Thần lúc này đã châm điếu thuốc lá mình vừa rút ra, vừa rồi trong phòng đều là phụ nữ, hắn hút thuốc thấy ngượng ngùng, kỳ thật đã sớm thấy nhàm chán muốn ra ngoài hút một điếu, lúc này đi ra liền châm thuốc hút.

Điếu thuốc lá cháy, Dương Thần hưởng thụ hút một hơi, phun ra làn khói cay mũi của loại thuốc lá thấp kém.

Tề Khải nhíu mày, khinh miệt nhìn Dương Thần:

- Sao không nói gì? Hút mấy điếu thuốc rẻ tiền, nghĩ mình là lão đại xã hội đen sao?

Dương Thần cười nhạo, bàn tay như tia chớp “bốp” tát một cái vào má trái của Tề Khải.

Tề Khải bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị tới mức thất điên bát đảo, một lực trực tiếp làm y văng ra đụng đến vách tường hành lang.

Lâm Nhược Khê và Lưu Minh Ngọc thấy Dương Thần đột nhiên gây chuyện, tuy rằng giải hận, hơi hoảng sợ, lạnh run tiến đến phía sau Dương Thần.

Má trái Tề Khải lập tức sưng lên, khóe miệng chảy máu.

Y không thể tin được sờ má trái của mình, sau đó khóe miệng co giật, con ngươi hừng hực lửa giận trừng mắt nhìn Dương Thần bình thản ung dung, trầm thấp rít lên:

- Mày... Mày lại đánh tao?

- Bốp!

Lại một thanh âm lớn vang lên, bàn tay đột nhiên tát lên má phải của Tề Khải.

Tề Khải vừa nói xong một câu, lại bị một lực lớn đánh văng đụng vào vách tường bên kia.

Lúc này hai bên khóe miệng Tề Khải đều chảy máu.

Tề Khải mù mờ, sao người này nói đánh là đánh, không nói mà đã đánh?

Hơn nữa, Dương Thần hoàn toàn không như y tưởng tượng, y uổng vì là bộ đội đặc chủng, không ngờ ngay cả Dương Thần ra tay như thế nào cũng không biết, sau khi mình phục hồi tinh thần, đã bị đánh, hơn nữa, Dương Thần giống như vẫn đứng trước mình hút điếu thuốc lá rẻ tiền, nhìn mình như nhìn thằng hề.

Đúng vậy, đó là trêu tức ánh mắt nhìn một thằng hề, điều này làm Tề Khải tâm cao khí ngạo không thể chấp nhận, vô cùng căm hận.

- Mày có suy nghĩ hay không, tao với mày trước hết phải nói vài câu độc địa với nhau, sau đó nói không được, mới động thủ chứ?

- Đáng tiếc mày đoán sai, tao lười nói điều vô nghĩa với mày, mày nói một câu, tao liền cho mày một cái tát, tao không đánh chết người, tao như vậy lấy bàn tay tát mày, mày nếu muốn bị tát, vậy tiếp tục nói đi!

Dương Thần ngậm thuốc, vừa nhả khói vừa nhíu mi nói.

Lâm Nhược Khê và Lưu Minh Ngọc ở phía sau sớm bị Dương Thần động thủ độc ác làm cho chết đứng, đột nhiên có chút vì Tề Khải mà bi ai, tên này bị đánh cũng quá thảm, mặt mũi đều thành đầu heo.

Tề Khải lửa giận công tâm, vừa muốn lại chửi ầm lên, rồi lại lập tức nghẹn lời, y không muốn lại bị đánh, lúc này trên mặt y đau nhức, mất đi cảm giác.

Ánh mắt hung tợn nhìn Dương Thần, Tề Khải nghĩ đến hôm nay mình còn có chỗ dựa lớn vững chắc, không muốn lại bị Dương Thần đánh, bước nhanh chạy đi tạo thành khoảng cách, mới hô lớn:

- Súc sinh mày đừng đi, tao gọi người đến xử lý mày!

Nói xong Tề Khải kích động chạy vào một phòng riêng cách đó không xa.

Dương Thần quay người lại, hướng Lâm Nhược Khê và Lưu Minh Ngọc nói:

- Các em đi vào đi, nơi này để anh xử lý!

Lâm Nhược Khê phức tạp nhìn Dương Thần liếc mắt một cái, biết ở đây cũng không giúp được gì, tuy nhiên may mắn cô biết Dương Thần lợi hại, cũng không quá lo lắng, chỉ nói:“ Cẩn thận chút!” rồi lôi kéo Lưu Minh Ngọc khuôn mặt u sầu, đi về phòng trước.

Hai người phụ nữ vừa mới trở về phòng, đầu kia Tề Khải cũng đi tới, vài bóng người dũng mãnh bước vào.

Trước tiên là bốn gã vệ sĩ mặc áo đen chỉnh tề, nhìn qua đều không phải là quân nhân bình thường mà đã luyện được Ngạng Khí Công, huyệt Thái Dương phình lên, trên mặt mang theo sự cương nghị.

Theo sau, Tề Khải cùng một người đàn ông cao lớn đi ra khỏi phòng riêng, chỉ vào Dương Thần chửi bậy cái gì.

Xung quanh người đàn ông kia, còn vài cô gái ăn mặc hở hang đi theo, hiển nhiên là để chuẩn bị xem kịch vui.

- Đường đại thiếu gia, tiểu tử này ỷ vào có người trong cảnh sát Trung Hải, liền coi trời bằng vung, lần trước tôi ở trong khách sạn bị hắn đánh hộc máu, hôm nay anh xem hắn lại đánh tôi như vậy, tôi cũng chưa chạm vào hắn nha.

Tề Khải gần như kêu khóc, uất ức kêu to.

Không nghĩ, không đợi Tề Khải đem lời kịch đã chuẩn bị tốt nói xong, tên “Đường đại thiếu gia” kia lộ ra vẻ mặt vui mừng nhảy nhót, hét lớn một tiếng “Anh rể”, hướng về Dương Thần bước lớn chạy đến.

Mọi người ở đây lập tức choáng váng, “Anh rể”?

Đường đại thiếu gia, người mà hôm nay theo lời Tề Khải cậy vào, khéo mà không khéo, đúng là Đường Giác mà Dương Thần mới gặp hôm trước, chính là em trai Đường Uyển.

Dương Thần nhìn thấy Đường Giác, bất đắc dĩ tươi cười, người đàn ông to lớn thô kệch lại luôn đối với bà chị y làm nũng, chính mình thấy y có chút sợ, kêu “Anh rể anh rể” được khiến hắn đau đầu.

- Ha ha, anh rể, chúng ta thật là có duyên phận nha, đi đâu cũng có thể gặp phải, tôi nói đêm nay đi chơi sao mí mắt trái lại nháy mãi, hóa ra gặp được quý nhân.

- Chú em chính là chỗ dựa vững chắc của tiểu tử kia?

Dương Thần cười như không nói, nhân tiện nhìn Tề Khải phía sau đã trợn mắt há mồm.

- Chỗ dựa vững chắc cái con mẹ hắn ta, cha của tiểu tử kia giúp Đường gia chúng ta làm việc, tôi tới nơi này chơi là do y đưa tôi tới đây tiêu khiển, cầu tôi vài ngày, tôi vốn không nghĩ tới, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là cấp dưới của Đường gia, tôi làm một người Đường gia cũng phải cho người ta mặt mũi phải không? Vừa rồi bước vào khóc lóc kể lể có người khinh thường Đường gia chúng ta, đánh y để khiêu khích tôi, sớm biết tiểu tử này trêu trọc anh rể, tôi sẽ trực tiếp lấy bình rượu đập nát đầu y mới thôi!

Đường Giác nhếch miệng cười to nói.

Thốt ra lời này, Tề Khải lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, hai chân như nhũn ra.

Y biết chị Đường Giác là ai, chỉ là một người phụ nữ, mà Đường Giác không ngờ gọi Dương Thần là “Anh rể”, chẳng lẽ Dương Thần là người đàn ông của Đường Uyển?

Không đúng, Đại tiểu thư Đường gia Đường Uyển, cho tới bây giờ không nghe thấy đã kết hôn, thậm chí chuyện bạn trai cũng chẳng có chút xíu tin tức, nhưng Đường Giác sao có khả năng gọi bậy bạ? Phải biết rằng Đường đại thiếu gia hồ đồ này, tuy rằng bản thân không ra sao, chỉ có tiếng là con ông cháu cha và thần kinh thô, không phải có thực tài, bối cảnh hùng hậu, y căn bản lười phản ứng.

Cũng không bàn sự thật thế nào, tình huống lúc này, hiển nhiên là chính mình gặp nạn.

Vốn tưởng rằng, Đường gia một trong tứ đại nhà quyền quý của Yến Kinh, người Tề gia của mình tốt xấu cũng là chi chính của Đường gia, Đường Giác dù sao cũng phải vì mình ra mặt, nhưng tình huống bây giờ, bản thân so cùng “thằng nhà quê” này cũng không bằng cái rắm.

- Mày lại đây cho tao!

Đường Giác khó chịu ngoắc ngón tay hướng Tề Khải.

Tề Khải câm như hến,vẻ mặt đau khổ, không có cách nào khác bước lại gần Đường Giác, không dám đưa mắt nhìn Dương Thần.

- Quỳ xuống!

Thanh âm Đường Giác chỉ huy.

Tề Khải “Hả” một tiếng, đã thấy mắt hổ Đường Giác trừng mình, lập tức không dám phản kháng, quỳ rạp xuống đất.

Đường Giác chửi bậy nói:

- Con bà nó, mày không trợn mắt chó lên mà mình xem ai, anh rể của tao là người mày có thể trêu trọc sao? Mày mà xứng cho tao ra mặt sao? Tề gia đến mày là con cũng coi như chấm dứt.

Nói xong, Đường Giác trực tiếp một cước đá thẳng vào mặt Tề Khải.

- Ôi!

Tề Khải kêu đau một tiếng, cũng ngã nhào một cái, trên mặt in dấu giày da.

Dương Thần từ đầu tới cuối nhìn Đường Giác uy phong giáo huấn Tề Khải, cũng lười phát biểu ý kiến, hút hết điếu thuốc trên tay, đem mẩu thuốc ném thẳng xuống đất,nói:

- Nếu là chó của Đường gia các người, tự mình đem về quản giáo cho tốt, đương nhiên, nếu không quản tốt, cũng không cần phải nuôi.

- Vâng vâng vâng, anh rể nói đúng, ha hả!

Đường Giác vui vẻ hài lòng nói:

- Anh rể ơi, khi nào dạy tôi lái xe được không? Chị của tôi lại tặng tôi một chiếc Alen, còn nữa, lúc nào thì chính thức cùng chị tôi tổ chức hôn lễ?

Dương Thần đau đầu, cau mày hướng y khoát tay:

- Chuyện của tôi và chị chú chú không cần quan tâm, tôi còn phải cùng đồng sự gặp gỡ, chú mang người của chú đi mau!

- Ai, không thành vấn đê không thành vấn đề!

Đường Giác cũng không hề tức giận, chính mình coi thường không thèm để ý mới là người có phong phạm, nhưng không đi ngay, mà chờ Dương Thần về phòng riêng.

Dương Thần dở khóc dở cười, Đường Giác này thật ra tính tình đơn thuần, nhận thức mình là anh rể, y liền lấy lòng mình.

Vốn đang muốn đánh Tề Khải nửa sống nửa chết, dù sao người này định tính ức hiếp người phụ nữ của mình, nhưng hôm nay như vậy, dường như so với đánh y nửa sống nửa chết còn khiến y khó mà thừa nhận, dù sao toàn bộ gia tộc Tề gia bọn họ khả năng đều đã mất đi chỗ dựa.

Dương Thần lắc đầu, trở về phòng riêng.

Đường Giác vẻ mặt vui vẻ đưa Dương Thần đi vào, chậc chậc cảm thán vài tiếng, cũng không biết cảm thán cái gì, hồi lâu mới xoay người lại.

Dường như nghĩ đến cái gì, Đường Giác ngồi xổm xuống, nhặt đầu mẩu thuốc lá Dương Thần ném trên mặt đất lên, giống như bảo bối để trong tay nhìn một lát, gọi một vệ sĩ lại, hỏi vệ sĩ ấy:

- Biết điếu thuốc này là của hãng nào không? Hút ngon không?

Vệ sĩ khó xử nhìn Đường Giác liếc mắt một cái, hạ giọng nói:

- Công tử, loại thuốc lá này là loại rẻ tiền nhất trong các loại thuốc lá, ở các quán ven đường bán hai đồng một bao, nhưng khó hút, có thể làm người cay chết.

- Mày biết cái gì, loại thuốc lá anh rể tao hút, có thể tầm thường vậy sao?

Đường Giác vỗ đầu vệ sĩ kia, liếc mắt một cái, sau nói:

- Đi, giúp tao mua một thùng loại thuốc lá này, tao về sau liền hút loại thuốc này, xì gà hay cái gì đừng lấy cho tao nữa!

- Hả?

Vệ sĩ nghĩ chính mình nghe lầm.

- Hả cái đầu mày, đây mới là loại thuốc lá đàn ông nên hút.

Vẻ mặt Đường Giác đắc ý, cười hì hì nói:

- Các người không hiểu, tao đây là học phong vận của anh rể, vừa rồi tư thế anh rể hút thuốc bá đạo như thế, đó mới gọi là đàn ông,ôi... tao trước kia đều sống uổng phí, nếu sớm gặp anh rể, có lẽ đã thi được F1, tốt xấu trở thành một vận động viên đua xe quốc gia... ôi...

Nhìn Đường Giác đang lắc đầu bóp cổ tay, vài tên vệ sĩ người nhìn ta ta nhìn người, Tề Khải trên mặt đất ăn đánh đau không dám đứng dậy muốn đập đầu chết luôn, cảm giác con cháu đại gia tộc đều là kẻ điên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio