Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 439: lời không thể ngăn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên thực tế, nếu Christine không tự giới thiệu thì có lẽ những người ở đây đã do dự một chút. Nghi ngờ có phải mình hoa mắt hay không. Vì sao ngôi sao điện ảnh hàng đầu của thế giới đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Cách ăn mặc, lại còn có súng máy, giết đám lính đánh thuê, rồi chào bọn họ.

Nhưng Christine vừa thừa nhận thân phận của mình làm cho mọi người ở đây thêm chút luống cuống. Bởi vì, họ không thể tưởng tượng có cuộc gặp gỡ như vậy.

Ai nghĩ có một ngày sẽ gặp được ngôi sao nổi tiếng quốc tế đến nhà, giết tên sát thủ cứu mình?

Nằm mơ cũng khó thấy.

- Mọi người hình như gặp phiền toái gì?

Christine không ngờ là nói tiếng Trung, lúc này cảm giác cô không phải là ngôi sao của Mỹ. Hơn nữa, cô cũng không để ý vẻ mặt khác thường của mọi người, mà nhìn đống hỗn độn ngoài sân. Đối với máu tanh không hề có chút sợ hãi.

- Hình như có người muốn đến giúp chúng ta.

Vừa mới dứt lời, hai bóng đen lập tức nhảy qua tường, giống như hai tia điện. Sau khi đám lính đánh thuê kinh ngạc, thì cổ họng hai người lính đánh thuê đã phụt máu.

Hai bóng người không phải ai khác chính là sau khi Dương Thần báo tin, Molins và một đội viên khác Fanny của tiểu đội Hải Ưng đã đến. Đáng tiếc, hai người vẫn đến chậm.

Thuận tay dùng mã tấu giết hai người lính đánh thuê. Molins vội vàng nhìn tình hình trong phòng, nếu người nhà của Minh Vương đã bị tổn thương, thì hậu quả y không thể gánh được.

Khi thấy mấy người Lâm Nhược Khê bình yên vô sự, chỉ bị sợ hãi một chút, Molins mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng, Molins kinh ngạc nhìn Christine đang cầm súng máy.

Bất chấp trong sân còn bảy tám gã lính đánh thuê Myanmar. Molins trực tiếp quỳ gối, nhìn về phía Christine cúi thấp đầu.

Fanny nhìn thấy đội trưởng không ngờ có hành động kỳ quái này, nhìn sang, khi thấy Christine, vẻ mặt trở nên sợ hãi, quỳ rạp xuống đất.

- Rất vinh hạnh có thể gặp ngài ở đây, thưa ngài.

Molins trịnh trọng nói.

Christine lơ đễnh, nhếch môi:

- Còn có người, không giết sao?

Molins nghhiêm mặt, vui vẻ nói:

- Vâng.

Sau đó nhìn Fanny. Nhanh như gió, đi đến bên mấy người lính đánh thuê. Mấy người này cũng không có ý đồ phản ứng lại Nhưng cơ thể cũng không phản ứng kịp.

Trong nháy mắt, mấy người đã bị giết hết.

Mặc dù là những người lính đánh thuê tiêu chuẩn cao của Châu Á. Nhưng đối với Hải Ưng mà nói, chỉ là tiêu chuẩn mới. Ngay cả đặc công cũng không tính đến, không nói gì đến những người lính này. Cho nên, từ đầu cũng không dùng đến súng.

Cao Quốc Hùng giống như người mất hồn, toàn thân toát mồ hôi. Khi Molins nhấc y lên như bao hàng, ném xuống trước mặt mọi người. Cao Quốc Hùng sợ tới mức tè ra quần. Làm xung quanh y toát ra mùi khó chịu. Nhìn mọi người vẻ tội nghiệp, cả người run rẩy, không dám nói câu nào.

Ôm mộng không thành thì chết nhưng y vẫn bị hình ảnh giết người trước mắt dọa cho choáng váng.

- Thưa ngài, xin hỏi có cần giết người này không?

Molins nhìn Christine hỏi. Y cho rằng giết Cao Quốc Hùng là việc làm ghê tởm.

Christine còn cười cười nhìn mấy người Lâm Nhược Khê.

- Đây là người thuê nhóm lính này, mọi người thấy có đang ghết không?

Sắc Vi cũng thế, mấy người Quách Tuyết Hoa và Viên Hòa Vĩ cũng thế, đều đang mơ mơ màng màng. Đột nhiên có nhiều thay đổi vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Nhưng thật ra Lâm Nhược Khê từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh. Sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn Christine nói:

- Giao y cho cảnh sát, giết y không có ý nghĩa.

Đôi mặt màu xanh xinh đẹp của Christine lộ vẻ thích thú. Nhìn Molins phất tay, đồng thời hỏi lại:

- Xin hỏi, là vợ của Dương Thần sao?

Khi Christine đánh giá mình, Lâm Nhược Khê tất nhiên cũng nhìn cô. Cô có lẽ biết vì sao Christine đến đây. Dù sao trận đấu ngôi sao Ngọc Lôi sắp bắt đầu. Christine là giám khảo nên đến Trung Quốc.

Chẳng qua, cô không nghĩ người phụ nữ này sẽ xuất hiện bằng cách vô cùng kỳ lạ như vậy.

Trong đời thực, Christine cũng vô cùng nhuần nhuyễn như tác phẩm điện ảnh. Tuy rằng Lâm Nhược Khê không quan tâm, nhưng cảm thấy chưa có người phụ nữ nào có thể so sánh với cô về vẻ đẹp. Nhưng hôm nay, cô phát hiện, nếu không tính đến sự khác biệt về thẩm mỹ phương đông và phương tay, thì Christine thật sự là người hoàn mỹ.

- Tôi là Lâm Nhược Khê, thật sự là lần gặp mà tôi không ngờ. Cô Christine.

Lâm Nhược Khê thân thiện bước lên, giơ bàn tay mềm mại trắng nõn ra, vẻ mặt không thể hiện nhiều tình cảm lắm, vẫn lạnh lùng như cũ.

Christine cũng cười cười ngọt ngào, bắt tay Lâm Nhược Khê.

- Vì sao không cười một chút? Đây là một buổi chiều đáng nhớ, cô Lâm và cả nhà vượt qua mối nguy lớn.

- Việc này không có gì đáng cười.

Lâm Nhược Khê nói, đồng thời nhìn Sắc Vi đang thở dốc phía kia, hiển nhiên cuộc giao đấu ngắn ngủi vừa rồi đã làm Sắc Vi mệt mỏi.

Christine cũng nghĩ đến một việc khác, cười khanh khách nói:

- Cô Lâm, không phải cô nghĩ là tôi là một tình nhân nào đó của chồng cô? Cô đừng nghĩ oan cho tôi, tôi cũng không phải người phụ nữ không có lễ nghĩa. Tuy rằng hắn rất nhiều phụ nữ, nhưng tôi không phải là một trong số đó. Cho nên, nếu cô bất mãn vì thế, hoàn toàn có thể yên tâm.

“Lời không thể ngăn” hoàn toàn là ở sau đó. Người khác nhìn không thể nào quen được. Christine đắc ý nói xong, mới phát hiện, những người ở đây đều có chút xấu hổ.

Đặc biệt là Sắc Vi, vừa mới bình tĩnh lại một chút, mặt lại đỏ như trái táo chín.

Quách Tuyết Hoa ngượng ngùng nhìn vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Dương Tiệp Dư. Con của mình trăng hoa, không ngờ đến người nước ngoài cũng biết. Còn vú Vương và Trinh Tú vẫn đang trong giai đoạn kinh hãi nên cũng không để ý nhiều.

- Tôi… tôi đi trước.

Sắc Vi cảm thấy ở lại không tốt nên lập tức bước ra ngoài. Nhìn mấy người cấp dưới, bảo mấy anh em hội Hồng Kinh thu dọn tàn cuộc. Sau đó mình đi nhanh về nhà.

Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê đều tỏ vẻ nghi ngờ. Hai người không nghĩ, người đột nhiên đến cứu mình là cấp dưới của Sắc Vi. Nghĩ đến ban nãy Dương Tiệp Dư vừa gọi Sắc Vi là hội trưởng. Không hẹn cùng đoán chắc thân phận của Sắc Vi.

Cao Quốc Hùng lập tức bị người của hội Hồng Kinh mang đi. Mấy thi thể trong sân cũng bị dọn đi. Cũng bắt đầu có người dọn dẹp dấu vết đánh nhau.

Một lát sau, một chiếc BMW màu trắng chạy như bay dừng lại, một đám bụi mù dừng lại ngoài cửa.

Dương Thần bước xuống xe, đi vào đám lộn xộn trong sân. Khi nhìn thấy bức tường của biệt thự bị đổ, thấy mấy người Lâm Nhược Khê bình yên vô sự. Nhẹ nhàng thở phào.Nhưng thấy bóng Christine, Dương Thần lập tức có chút đau đầu, cười khổ đi lên phía trước hỏi:

- Sao đột nhiên em tới đây, cũng không báo trước một tiếng.

- Nếu em không đến sớm, thì người vợ xinh đẹp của anh có thể đã xảy ra chuyện.

Christine nói giẫm lên người Đức Luân vài cái.

Thấy Dương Thần không hiểu, Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần nói lại chuyện vừa rồi mới xảy ra.

Sau khi nghe xong, Dương Thần sầm mặt, nhìn những xác chết trong sân, cũng hiểu được phần nào chuyện vừa xảy ra. Trong lòng nghĩ lại cảm thấy sợ, không nghĩ Cao Quốc Hùng sẽ thuê người đến. Sắc Vi thật sự không thể ngăn cản được.

Hắn vẫn thật sơ xuất. Lúc trước nói chuyện với Thái Ngưng ở biệt thự, thời gian đó thiếu chút nữa biến thành một thảm kịch khó có thể bù đắp.

Không chỉ người nhà hắn ngay cả Sắc Vi cũng sẽ chết.

May mắn ông trời vẫn thiên vị hắn. Cũng không để hắn hối hận cả đời, có thể chuyện này là một bài học.

Lúc này Dương Thần nhìn Christine có chút cảm kích.

- Không cần cảm ơn tôi, nếu không tôi sẽ kiêu ngạo.

Christine nghiêm trang nói.

Dương Thần lắc đầu. Người phụ nữ này không giống như vẻ bề ngoài. Ngược lại hỏi Quách Tuyết Hoa:

- Sắc Vi đâu?

Hắn hơi lo lắng không biết Sắc Vi có bị thương hay không?

- Vừa mới về nhà, không biết có việc gì không, hay là con qua xem.

Quách Tuyết Hoa thân thiết nói, cũng không quan tâm đến thân phận nhạy cảm của Sắc Vi.

Dương Thần đang do dự, nhìn về phía Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê tránh ánh mắt của Dương Thần. Nhìn vú Vương nói:

- Vú Vương, buổi chiều công ty con có việc phải giải quyết, bảo mọi người trong nhà dọn dẹp chuẩn bị một chút. Chỗ nào bị tổn hại thì sửa nhanh. Con đi trước, tối không cần chờ con ăn cơm, hẳn là khuya con mới về.

Nói xong, Lâm Nhược Khê nhìn Quách Tuyết Hoa chào rồi đi.

Mọi người ở đây không phải là đầu gỗ, rõ ràng cảm nhận được Lâm Nhược Khê đang trốn tránh việc gì. Quách Tuyết Hoa có chút khó xử thở dài. Ban đầu bà đứng về phía Lâm Nhược Khê. Dù sao cũng là người cùng nhà. Nhưng xảy ra việc vừa rồi, bà cũng có chút khó xử.

- Hóa ra người phụ nữ đó là tình nhân của Dương Thần sao. Vừa rồi tình nhân muốn bảo vệ vợ? Thật sự là cảm động.

Christine lập tức hiểu mọi việc, cảm thấy kỳ lạ, hào hứng nói.

- Cô không thể nói ít đi vài câu sao?

Dương Thần hiển nhiên rất hiểu người phụ nữ “Lời không thể ngăn này”

Christine giả vờ giả vịt bước ra phòng ngoài, đưa tay ném khẩu súng sang một bên:

- Tốt, nói như người Trung Quốc các anh, nhà nào cũng có chuyện khó nói. Tôi chỉ không nghĩ người không coi phụ nữ là gì, sẽ có lúc đau đầu vì phụ nữ. Cho nên cảm thấy hứng thú thôi…

- Cô nói ít đi vài câu đi.

Giọng Dương Thần nặng thêm, thậm chí hận không thể xông lên đánh nhau với người phụ nữ này.

Christine cười cười, vẻ mặt nhìn Molins và Fanny có chút tự đắc nói:

- Nhìn xem, thần tượng của mọi người làm tôi không biết làm sao nữa rồi.

Nói xong, Christine biến mất như một cơn giá. Ngoài Dương Thần những người ở đây không biết cô làm thế nào rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio