Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 70: đừng sùng bái ta quá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì nói tiếng Việt Nam thì chỉ có người Việt ở đó mới nghe hiểu được, nên Dương Thần cũng không cần kiêng dè nói:

- Tìm chỗ nào bí mật chút, ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.

Ánh mắt tên kia bỗng lóe lên, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, ra vẻ như chờ Dương Thần dẫn đường.

Lâm Khôn như thể lạc vào sương mù, vội vàng hỏi:

- Long tiên sinh, vậy là sao? Tôi mới là khách hàng, cuối cùng là thế nào vậy? Tại sao anh không ra tay bắt người? Tôi đã trả tiền rồi mà!

- Đừng quấy rầy ta!

Người đàn ông họ Long đưa tay lên, trong nháy mắt họng súng đã chĩa về phía Lâm Khôn, ánh mắt âm u sâu thẳm, cất giọng lạnh lẽo:

- Chúng ta đồng ý cho ngươi thuê, còn làm như thế nào là quyền của chúng ta.

Lâm Khôn bị dọa cho sợ đến ngồi thụp xuống, run rẩy không dám nói câu gì nữa.

Dương Thần cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Khôn, dẫn người đàn ông đến một góc khác, khi đã chắc chắn những người ở gần đều không nhìn thấy rõ tình hình bên trong mới quay người hỏi bằng tiếng Việt:

- Tại sao Giao Sa lại đến Hoa Hạ, lẽ nào các người không sợ “Viêm Hoàng Thiết Lữ” hay sao?

Nghe đến “Giao Sa”, “Viêm Hoàng Thiết Lữ”, đồng tử của người thanh niên co rúm lại, khẩu súng trong tay liền nhắm ngay đầu Dương Thần, giọng khàn khàn hỏi:

- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao biết chúng ta? Viêm Hoàng Thiết Lữ có quan hệ gì đến ngươi?

Dương Thần lắc đầu cười khổ:

- Nếu ta là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây sao?

- Vậy ngươi là ai?

Người đàn ông không dám thả lỏng, người trước mặt gây cho gã một áp lực rất kỳ dị, càng nhìn hắn gã càng có cảm giác khác lạ.

Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, hơi do dự rồi cho tay vào túi áo.

Túi áo bé tí đương nhiên chẳng thể đựng được vũ khí, nên gã kia cũng không vì sợ bị uy hiếp mà nổ súng, chỉ là gã đang chờ đợi xem Dương Thần sẽ lấy ra cái gì.

- Biết vật này không?

Dương Thần lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ, loại nhẫn thường hay dùng trong hôn lễ. Chiếc nhẫn nhìn qua là nhẫn bạch kim, nhưng vì đã lâu nên có vẻ không sáng lắm, chẳng có bất kỳ một viên đá quý nào đính lên, chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn kim loại. Có điều hoa văn trên mặt chiếc nhẫn như ngọc sáng bóng, chạm khắc kỳ lạ phức tạp khiến cho người ta hoa hết mắt..

Lúc mới nhìn qua chiếc nhẫn gã kia chỉ có cảm giác hơi quen quen, nhưng khi gã nhìn thấy kí tự La-tinh khắc trên mặt nhẫn thì lập tức co rúm người lại, cảm giác như không thể thở được nữa!

Gã đã từng đọc qua tài liệu về chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn mà theo các bang phái truyền tai nhau thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nhưng cho dù là cả đời này bọn họ không thể nhìn thấy chiếc nhẫn này thì bọn họ vẫn phải cố gắng nhớ, đặc biệt là kí tự La-tinh khắc trên mặt nhẫn, đây là kí tự La-tinh cổ từ thời đế chế La Mã, là loại ngôn ngữ từ lâu đã biến mất trong thế giới này. Nhưng trong dòng chữ thần bí ấy, có một từ đơn giản, cũng có thể là một cái tên, mà có lẽ bọn họ suốt đời không bao giờ dám quên.

Bởi vì chiếc nhẫn có khắc từ ấy, không phải ai cũng có thể giữ được nó. Trong một vài lĩnh vực nhất định nó có thể đạt được đến sự tượng trưng cho mức quyền lực tối cao, cũng là đức tin mà trong sâu thẳm linh hồn bọn họ luôn tôn sùng!

Dương Thần nhìn thấy vẻ kinh hãi của người đàn ông họ Long kia, biết rằng ông ta đã hiểu rõ, lại cho chiếc nhẫn vào túi áo như cũ, ai mà lại tin được, một vật khiến cả thế giới thất điên bát đảo kia hằng ngày chỉ nằm yên trong túi quần nào đó của một người đàn ông.

- Được rồi, đừng có làm cái vẻ mặt này nữa, tôi không tin nhóm “Giao Sa” của tôi toàn là những tên ngốc.

Dương Thần thân thiện vỗ vỗ đôi vai vạm vỡ của người đàn ông.

Toàn thân người đàn ông run lên, vừa mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh nhìn đầy thiện ý của Dương Thần nhưng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng như trời rét tháng Chạp, lạnh như thời tiết ở hai đỉnh cực, nghĩ về những sự tích liên quan đến người đàn ông đó... Mồ hôi cứ vã ra như tắm chảy ròng ròng, đôi chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, thậm chí còn sấp mặt xuống nền xi măng.

- Thuộc...thuộc hạ Long Toản Y, bái kiến Đại Vương!

Long Toản Y cất giọng run run đầy thành kính.

Dương Thần nhíu mày:

- Anh tên Long Toản Y, như thế thì Long Toản Hoàng là anh trai của anh sao?

- Đúng thế, thưa Đại Vương!

Long Toản Y vẫn giữ tư thế phủ phục, không dám ngẩng đâu, cung kính trả lời câu hỏi.

Dương Thần chỉ đành biết than thở:

- Anh đứng lên đi, đây là nước Hoa Hạ, không phải ở trong vương quốc của ta, anh không cần phải hành lễ nhiều như thế.

Long Toàn Y thấy Dương Thần hình như không hề có ý trách cứ, cẩn thận bò dậy, lùi lại ba bước rồi mới dám đứng thẳng người lên, ánh mắt nhìn Dương Thần đã hoàn toàn thay đổi, một cặp mắt hung dữ lại ngập tràn sự sùng kính tôn thờ đến điên cuồng.

Hắn là người đó thật sao? Một người vẫn tồn tại mà huynh trưởng nói luôn tôn thờ, không ngờ thật sự lại đang xuất hiện trước mắt mình.

- Đúng rồi.

Dương Thần đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nói:

- Tôi không thích ngôi xưng hô Đại Vương đâu, nếu anh không ngại đổi ngôi xưng hô, thì anh cứ gọi tên tôi là được rồi.

- Vâng! Dương Thần đại nhân!

Long Toàn Y tự hào gọi lớn, dường như đối với anh ta được gọi cái tên kia là một điều vô cùng vinh dự.

Thấy Long Toản Y đã rõ thân phận thật của mình, Dương Thần cũng không nói nhiều lời nữa, hỏi trực tiếp anh ta:

- Tại sao hội Giao Sa lại xuất hiện ở đây, cho dù tôi chưa từng ra lệnh không được vào nước Hoa Hạ, nhưng anh trai Long Toản Hoàng của anh nổi tiếng là người cẩn thận, chắc chắn sẽ không thể nào dễ dàng mắc sai lầm này.

Long Toản Y cung kính trả lời:

- Bẩm đại nhân, phạm vi hoạt động của Giao Sa hội chúng ta chỉ hạn chế trong một vài vùng biển hoặc xung quanh Hoa Hạ, làm công việc vận tải, không hề khiến cho Viêm Hoàng Thiết Lữ quá chú ý. Lần này đồng ý để Lâm Khôn thuê, cũng chỉ vì công việc mà anh ta làm, phạm vi hoạt động nhỏ, không mấy nguy hiểm, nên sau khi suy xét, chúng tôi đã nhận nhiệm vụ.

- Ông ta đủ tiền thuê các anh sao?

Dương Thần hiếu kỳ hỏi.

- Nghe nói tiền mà ông ta có được là do bán số cổ phiếu mà ông ta nắm giữ.

Long Toản Y đáp:

- Vừa đủ để hoàn thành nhiệm vụ đơn giản này.

Vừa nói xong từ “nhiệm vụ đơn giản” thì Long Toản Y liền cảm thấy không đúng, nhiệm vụ này sao có thể lại đơn giản được? Người mà anh ta phải đối phó chính là người đàn ông đang ở trước mặt mình.

Long Toản Y lập tức muốn thay đổi lời vừa mới nói ra, không biết nên nói như thế nào, chỉ biết lúng túng không nói nên lời, vẻ mặt bối rối.

Tất nhiên Dương Thần không để ý đến điều đó, trong lòng đang nghĩ về việc Lâm Khôn đột nhiên bán hết chỗ cổ phiếu ít ỏi của mình trong Quốc Tế Ngọc Lôi, mới có tiền thuê quân thì không khỏi buồn cười, hắn ta còn cố sống cố chết đối phó với người của ta, nhưng lại là thủ hạ của ta thì thật chẳng khác nào gậy ông lại đập lưng ông.

- Long Toản Y, anh dẫn theo mấy người anh em đi đi, việc này tôi sẽ giải quyết nốt.

Dương Thần nói.

- Đại nhân, có cần chúng tôi ra tay giết Lâm Khôn không? Nếu như đại nhân đích thân ra tay thì sẽ chỉ làm bẩn tay đại nhân mà thôi.

Ánh mắt Long Toản Y lộ vẻ hung dữ, trong lòng anh ta lúc này chỉ muốn đánh Lâm Khôn tơi tả. Tên ngu ngốc này, suýt chút nữa thì biến ta thành trò cười để cho lũ lính đánh thuê tấn công rồi.

Muốn đưa thần Chết xuống âm ti! Là trò đùa hay sao? Âm ti là nơi để các người yên nghỉ mới phải đấy!

Dương Thần lắc đầu:

- Anh đi trói Lâm Khôn lại, đánh ngất rồi ném vào một góc, xong rồi thì anh có thể đi, viêc còn lại tôi sẽ xử lý. Các anh chờ đợi ở đây càng lâu, thì càng dễ khiến Viêm Hoàng Thiết Lữ tức giận.

- Tuân lệnh, thưa đại nhân.

Long Toản Y không nói thêm gì nữa, phục tùng chính là bản năng của anh ta, huống hồ lại là mệnh lệnh của thủ lĩnh cao nhất.

Lâm Khôn đang bị lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán ngay trên chính đất của mình, gã vô cùng tức giận, lũ ngốc đánh thuê Thiên Sát, ta đã tốn tiền để trả cho các ngươi mà còn dí họng súng vào đầu chủ nhân, nếu không cầu xin bọn chúng thì dù ta có đánh cũng đánh không lại bọn chúng, chỉ hận không thể chém cho bọn chúng mấy đao!

Lúc này nhìn thấy Long Toản Y bước tới, mặt không chút biểu cảm thì liền đổi nét mặt, tươi cười nói:

- Anh Long, bắt được cái thằng chết tiệt đấy chưa?

Long Toản Y không đáp, nói bằng tiếng Việt với mấy tên thủ hạ vài câu, hai tên thủ hạ gật đầu nghiêm túc, vài tên xông lên cầm dây thừng trói Lâm Khôn lại.

Trong mắt mấy người đó chút sức lực yếu ớt của Lâm Khôn không hề có khả năng kháng cự, khi đã trói Lâm Khôn lại thành một dúm thì thẳng tay ném gã xuống đất.

- Sự ngu ngốc của mày đã khiến mày bị rơi vào lò lửa âm ty rồi.

Lâm Toản Y tiến về phía trước, nói câu này bằng tiếng Anh, rồi lại đá cho Lâm Khôn một cước bất tỉnh nhân sự.

Xử lý xong, Long Toản Y huýt sáo, trong nháy mắt hơn mười tên lính đánh thuê đeo súng đạn thật từ kho hàng khắp tứ phía nhanh chóng xuất hiện, chào nghiêm chỉnh theo nghi thức quân đội.

Long Toản Y ra lệnh, tất cả đều nhất loạt hô vang khẩu hiệu, có điều chỉ có bọn họ mới hiểu được khẩu hiệu đó có nghĩa là gì.

Ngay sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny, những gã đàn ông vừa mới bắt cóc các cô rời khỏi kho hàng nhanh như gió, trong thoáng chốc đã chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Vào ngay lúc các cô không hiểu chuyện gì thì Dương Thần xuất hiện nhẹ nhàng như lúc biến mất, nụ cười trên môi còn biểu lộ đôi chút đắc ý.

- Dương Thần, tất cả chuyện này là như thế nào?

Mạc Thiện Ny không thể kìm được câu hỏi này, vừa mới đây còn ở trong tình cảnh tuyệt vọng, sao bỗng nhiên lại thay đổi hết thế này?

- Tôi nói này Mạc tiểu thư, cứ để tôi tháo dây trói cho các cô rồi tôi sẽ từ từ kể cho, cô không sợ đau, nhưng tôi lại sợ vợ tôi bị thương mất.

Dương Thần xót xa nhìn Lâm Nhược Khê, đôi tay thành thạo lần giở những vòng dây trói.

Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần bằng ánh mắt có phần quái dị, nói nhỏ:

- Anh còn làm nhanh hơn mấy tên buộc dây trói đấy.

Dương Thần ngạc nhiên, cười bối rối, trong lòng hiểu đó là điều tất nhiên, đây là nghề của anh mà…

Tháo xong dây trói, Lâm Nhược Khê đứng dậy, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt pha chút kỳ lạ, dù sao những điều vừa xảy ra trước mắt thật thần kỳ, người này sao có thể làm được việc như thế chứ?

- Tôi biết hai người đang có nhiều nghi vấn lắm, nhưng có phiền phức thì cứ lên xe trước đã, tôi đưa hai cô tới bệnh viện, rồi tôi sẽ từ từ kể lại cho hai người.

Dương Thần nói.

- Vậy còn ông ta…

Lâm Nhược Khê cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn mặt đất hoa lên.

Dương Thần nói thành thật:

- Cô có chắc là mình cần một tấm lòng đồng cảm không?

Lâm Nhược Khê ngẩn người nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì lộ ra một vẻ hoàn toàn thản nhiên lắc đầu nói:

- Đi thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio