Trên người ông cụ lấy ra một mảnh ngọc bội, kết quả là giống như đúc miếng ngọc bội của cô, đem hai miếng ghép lại với nhau thì vừa khít như in.
Cô cũng không biết chuyện, chỉ nói miếng ngọc bội này là mẹ để lại cho cô, ông cụ tin là thật, liền đem cô đưa về chỗ ở Mộ Gia, đặt tên cô là Mộ Uyển Nhu, cũng rất nhanh sau đó, khi cô chỉ mới mười bốn tuổi đã tổ chức đính ước cùng Mộ Nhã Triết.
Trong phòng làm việc, những suy nghĩ ùn ùn trở lại, Mộ Uyển Nhu ngơ ngác ngã ngồi trên ghế salon, một tay đỡ trán, sau lưng mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa.
Nắm chồng tài liệu kia thật chắc trong tay, đầu ngón tay không kiềm chế được run lẩy bẩy, trong lòng hoảng loạn.
Cô quả thực không đoán ra vì sao Mộ Nhã Triết lại sai người đi thăm dò những thứ này? Chẳng lẽ anh phát hiện không đúng, bắt đầu hoài nghi lai lịch của cô, muốn điều tra dõ dàng thân phận thật sự của "cô vợ" mà Mộ lão gia dẫn về này?
Mộ Uyển Nhu vừa nghĩ tới khả năng này, lòng không kìm được giật nảy.
Trên thực tế, miếng ngọc bội kia, là cô trộm được từ người của Vân Thi Thi, cô lớn lên từ nhỏ ở viện mồ côi, bởi vì dáng dấp khôn khéo nên mọi người vô cùng yêu quý cô, trước nay đều được các bạn thổi phồng lên trên cao.
Khi đó tuổi còn nhỏ, chưa thấy qua thứ tốt gì, vì vậy khi nhìn thấy miếng ngọc bội hình hoa mai xinh đẹp trên người cô gái kia, trong đầu nổi lên lòng tham, quỷ thần xui khiến cô đi trộm nó về.
Sau khi nhỏ Thi phát hiện, cùng tranh cãi với cô, nhưng ở viện mồ côi, có bạn nhỏ nào không ủng hộ mình? Cũng vì vậy, bởi vì "vu khống", nhỏ Thi ngược lại bị viện trường khiển trách một trận, hơn nữa còn bị phạt đánh vào tay, khóc mất mấy tuổi tối.
Nhưng mà, cô lại không nghĩ rằng, miếng ngọc bội này lại liên quan đến thân thế của Mộ gia.
Lúc ấy cô được Mộ chủ tịch, Mộ Thịnh đón về Mộ gia, hơn nữa còn sửa lại tên.
Chẳng qua, chuyện liên quan đến lai lịch của miếng ngọc bội này, Mộ lão gia thủy chung ngậm miệng không nói, chỉ nói qua với cô, đó là di vật của mẹ cô.
Sau khi đến Mộ gia, miếng ngọc bội liền bị Mộ Thịnh cầm đi, cùng với miếng ngọc bội trước đó của ông, cả hai mảnh đều được ông giữ trên người. Thi thoảng vẫn nhìn thấy ông nhìn hai miếng ngọc bội xuất thần, hình như đang nhớ đến ai đó.
Đợi cô trưởng thành thêm một chút, Mộ Thịnh thỉnh thoảng lại kể cho cô nghe về người phụ nữ kia, mới biết được, thì ra đó là người phụ nữ được Mộ Thịnh nhận làm con nuôi. Nhưng những chuyện chi tiết trong đó liên quan đến người đó, ông không hề kể thêm, giống như đang cố gắng che dấu cô điều gì.
Sau đó, cô liền trở thành thiên kim đại tiểu thư của Mộ gia, lớn lên trong sự sủng ái của mọi người, cho đến khi cùng cháu ruột ông, cũng chính là Mộ Nhã Triết đính hôn.
Cuối cùng, đối với nguồn gốc thật sự của miếng ngọc bội này, cô không hề nói một chữ, cũng có ý giấu diếm. Phải biết, nếu như cô nói ra tất cả, vậy thì, đồng thời cô sẽ mất đi toàn bộ vinh hoa phú quý bây giờ, mất đi vị trí cô chủ của Mộ gia, mất đi... Mộ Nhã Triết.
Cô - Không cam lòng, Cô không muốn buông tay, càng không nghĩ tới trả lại những thứ này cho nguyên chủ.
Nguyên chủ: Người chủ thực sự
Cô thừa nhận, việc này có chút ích kỷ, đối với cô gái kia mà nói thì quả thật là không công bằng, nhưng cô không hối hận, hôm nay cô có trong tay mọi thứ, sự tham lam đã làm cô đánh mất bản thân mình.
Ban đầu, khi tới Mộ gia, cô còn có chút chột dạ, có chút thấp thỏm, dẫu sao những thứ này thực chất chẳng phải của cô, mà là thuộc về cô gái tên là nhỏ Thi đó.