CHƯƠNG : TÊN MẶT TRẮNG
Nữ sinh đó rõ ràng quen biết Trần Lạc Thần.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, sau khi nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp đó cũng cả kinh.
“Giang Bích Ngọc?”
Từ sau chuyện đánh Vương Hào lần trước, anh xem như đã hoàn toàn gây hấn với Giang Bích Ngọc rồi.
Người ta luôn yêu thầm Vương Hào, mặc dù sau đó mình có tặng cô ta quần áo, nhưng trong mắt cô ta, mình căn bản không có cách nào so với Vương Hào.
Lại thêm vì mình mà Giang Bích Ngọc xém chút mất chức chủ tịch hội sinh viên, cho nên mấy ngày nay đụng phải, Giang Bích Ngọc đều là lạnh lùng lườm anh.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải ở đây!
“Trần Lạc Thần, anh đến đây làm gì?”
Giang Bích Ngọc lạnh mặt nói.
“Trần Lạc Thần, chẳng lẽ hai người quen biết?”
Trịnh Duyệt lúc này đứng cạnh anh, giọng mờ ám hỏi.
“Quen, tôi và cô ta cùng khoa!”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
Sau đó nhìn sang Giang Bích Ngọc: “Tôi đến gặp ba mẹ của Trịnh Duyệt!”
“Gặp ba mẹ, gặp ba mẹ ai?”
Sắc mặt Giang Bích Ngọc càng lạnh hơn.
Đồng thời, ngay cả ba người nhà họ Giang cũng đều nhìn sang Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần là bạn trai tôi, cô nói anh ấy gặp ba mẹ ai?”
Trịnh Duyệt trực tiếp không chút cố kỵ nói.
Cô ta thật sự không chút hứng thú nào với Giang Tử Kiều đó.
Thực ra, sau khi quen biết Trần Lạc Thần, bất giác tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai của Trịnh Duyệt cũng cao hơn.
Trong lòng đã từng gặp người lợi hại hơn, ưu tú hơn, thì cho dù bạn có ưu tú thế nào cũng không thể so với cậu Trần.
Cho nên Trịnh Duyệt bây giờ chính là dùng tâm trạng như vậy để chọn bạn trai.
Mà câu này giống như một quả bom.
Khiến tất cả mọi người ở đó đều chấn động.
Đặc biệt là mấy người nhà họ Giang.
Họ hưng phấn tới chính là vì nghe nói Trịnh Duyệt rất thân thiết với tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng, hơn nữa còn rất xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình cũng xem như môn đăng hộ đối.
Tóm lại mà nói thì để trở thành con dâu nhà họ Giang thì phải thật sự không tệ.
Nhưng không nghĩ tới Trịnh Duyệt người ta có bạn trai, hơn nữa, bây giờ mình dẫn con trai tới xem mắt mới biết?
“Lão Trịnh, đây là sao?”
Bác cả Giang Bích Ngọc lạnh mặt hỏi.
Người tên Giang Tử Kiều lúc này cũng nhìn Trần Lạc Thần đầy địch ý.
Sao hắn có thể không thích Trịnh Duyệt chứ.
Lúc này, hắn đánh giá Trần Lạc Thần, nhanh chóng tìm tòi điểm sáng trên người anh, sau đó tiến hành so đo một phen.
Ba mẹ Trịnh Duyệt vội xin lỗi, nói đều là hiểu lầm.
Trong lòng lại mắng hết mấy đời tổ tông nhà Trần Lạc Thần, tên nghèo kiết xác này, hôm nay tới làm loạn gì chứ!
“Ba, bình tĩnh một chút đứng nôn nóng, như chú Trịnh nói, trong này có lẽ có hiểu lầm, hơn nữa, người anh em này cũng là bạn học của Bích Ngọc mà!”
Giang Tử Thành giơ giơ đồng hồ trong tay.
Nhàn nhạt cười nói.
“Haha, bạn học? Trần Lạc Thần, tôi xem như biết tại sao gần đây anh lại sáng láng vậy rồi, thì ra anh trở thành bạn trai người ta, nói thật nhé Trần Lạc Thần, trước đây mặc dù anh trúng vé số, trở nên có tiền, khiến tôi rất không thoải mái, nhưng mà nể tình anh tặng tôi quần áo, cho dù tôi vẫn ghét anh nhưng không ghê tởm anh như trước đây!”
“Nhưng bây giờ xem ra anh còn khiến người ta ghê tởm hơn trong tưởng tượng của tôi!”
“Tôi nói sao anh lại có tiền như vậy, một tờ vé số rách thôi, mà xài cỡ nào cũng không hết, thì ra anh được người ta bao nuôi à, hơn nữa hai người quả nhiên có chuyện!”
Thực ra sau khi Giang Bích Ngọc vào phòng bao liền không nói chuyện mấy.
Về phần Trịnh Duyệt, cô ta cũng từ từ mới nhận ra.
Không phải chính là cô gái Hứa Siêu theo đuổi bị Hứa Trị Đình và Lâm Kiều bắt tại trận lần trước và Trần Lạc Thần được cô gái bao nuôi trong xe sao.
Một màn lúc đó cô ta cũng nhìn thấy.
Nhưng những chuyện sau đó khiến cô ta cảm thấy khả năng không lớn lắm.
Từ góc độ của cô ta, nếu cô ta muốn nuôi trai bao, tuyệt đối sẽ không bao nuôi loại cặn bã như Trần Lạc Thần.
Nhưng bây giờ thì sao, cô gái này chính miệng thừa nhận Trần Lạc Thần chính là bạn trai cô ta!
Vì vậy, Giang Bích Ngọc lên tiếng cũng không chút cố kỵ.
Cô ta lườm Trần Lạc Thần, mặt đầy kiêu ngạo, anh không phải ghê gớm lắm sao? Hahaha, thì ra anh chính là trai bao!
Những lời này khiến sắc mặt ba mẹ Trịnh Duyệt cũng khó coi.
Nghe nói vậy, xem ra tên nhóc thối này là kẻ ăn bám.
Mẹ Trịnh Duyệt chỉ vào Trần Lạc Thần nói: “Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, Trần Lạc Thần rốt cuộc là sao? Cậu ta thật sự là kẻ ăn bám?”
“Mẹ, không phải, mẹ nghe con giải thích!”
Trịnh Duyệt cũng có chút nóng nảy.
Làm thế nào cũng không nghĩ tới, vốn chỉ là chuyện từ hôn đơn giản lại sẽ loạn tới mức này.
Cô gái Giang Bích Ngọc này cũng thật là, sớm không tới muộn không tới, lại cứ tới vào lúc này.
“Mẹ không nghe mẹ không nghe, con chỉ cần nói cậu ta phải hay không thôi?” Mẹ Trịnh Duyệt dứt khoát nói.
Giang Bích Ngọc bên cạnh khoanh tay trước ngực, đi tới cạnh Giang Tử Kiều, cười nói: “Anh, anh đừng buồn, anh còn nhớ tên nghèo mạt rệp trong khoa chúng em mà em từng nói ở nhà không? Nghèo tới mức không có cả tự tôn, nghèo tới mức bị bạn gái cũ đá, người ta trực tiếp theo phú nhị đại!”
“Sau đó, hắn ta trúng vé số liền khoe khoang không biết họ gì luôn, còn nhớ tên nghèo kiết đó không? Haha, chính là hắn!”
Giang Bích Ngọc thầm nghĩ, đã xé rách mặt rồi, vậy thì xé đi.
Trần Lạc Thần anh khoảng thời gian này tra tấn Giang Bích Ngọc tôi cũng không nhẹ.
Vốn cho rằng anh có tiền rồi, còn muốn làm bạn với anh đâu.
Thậm chí lúc cho rằng anh rất có tiền, Giang Bích Ngọc cũng sắp sinh ra suy nghĩ như vậy.
Đặc biệt là anh tặng mình bộ quần áo trăm mấy chục triệu, nói là giúp đỡ một chút, nhưng cần gì tặng quần áo đắt tiền như vậy cho mình.
Nếu nói không cảm động chút nào thì là giả.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần anh quả nhiên là tra nam có chút tiền rách!
Cô ta chính là nói trước mặt mọi người, để Trịnh Duyệt nhận rõ anh rồi đá bay tên nghèo kiết xác này đi!
Giang Tử Kiều lúc này mới hai mắt phát sáng, nếu thật sự là tên nghèo mạt đó, vậy anh ta không có chút áp lực nào.
“Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, người này có phải như Bích Ngọc nói không, hắn là một tên nghèo hèn?”
Mẹ Trịnh Duyệt ép hỏi. Quá mất mặt, hôm nay thật sự quá mất mặt!
“Con…”
Trịnh Duyệt luống cuống tay chân.
Không biết trả lời thế nào.
“Đúng, trước đây tôi nghèo, nhưng tôi không nghèo tới mức ngay cả tự tôn cũng không có, tôi chỉ là muốn kiếm tiền phí sinh hoạt, để mình học tập thật tốt, tương lai nở mày nở mặt, như vậy có gì sai sao?”
Trần Lạc Thần bị từng câu của Giang Bích Ngọc đâm vào tim.
Bất giác nói ra áp chế trước đây của mình.
“Tại sao các người cứ muốn hoa chân múa tay chứ, mặc dù tôi nghèo nhưng cũng không chọc tới các người, tại sao ai nấy đều bắt nạt tôi?”
Trần Lạc Thần nhìn Giang Bích Ngọc hét lên.
Vì ba năm này Giang Bích Ngọc đã đem tới vô vàn nhục nhã cho anh, cũng không kém hơn bọn Lục Phàm là mấy.
Cô ta không cho anh chút mặt mũi nào trước mặt mọi người, có một lần, anh cùng Dương Ngọc đi ngoài phòng học thì bị cô ta gặp phải.
Cô ta ở trước mặt mọi người mắng thế này: “Trần Lạc Thần, loại nghèo hèn như anh cũng có thể tìm thấy bạn gái à? Thật là buồn cười, trời ơi!”
“Đúng rồi, anh đi dọn dẹp sảnh báo cáo đi, đừng đi ăn với bạn gái, loại người như anh có tới nhà ăn hay không cũng không sao, anh là loại nghèo hèn một ngày không làm việc thì không có nổi cơm ăn!”
“Cái gì cái gì? Anh dám không đi? Chát!” Cái bạt tai ập tới: “Có tin tôi cắt tiền học bổng của anh không, bắt anh cút đi!”
Những chuyện này đều là lúc năm nhất năm hai, Giang Bích Ngọc đối xử với mình như vậy trước mặt Dương Ngọc.
Dương Ngọc vì vậy còn cãi nhau với cô ta vài lần.
Nhưng Trần Lạc Thần thì sao, anh giống như cất giấu tâm ma, luôn đè nén trong lòng.
Tình hình năm ba tốt hơn một chút, vì Giang Bích Ngọc căn bản đã lười mắng mình rồi, haha…
Trần Lạc Thần đều đè nén những chuyện này trong lòng, anh không nói, nhưng không đại biểu anh đã quên.
“Hừ, cậu quả nhiên là tên thấp hèn, đừng trễ nãi con gái tôi, cút đi cho tôi!”
Bỗng nhiên, mẹ Trịnh Duyệt tức giận bừng bừng, bưng ly trà nóng trên bàn hất lên mặt Trần Lạc Thần.