CHƯƠNG : ĐI SÂN BAY ĐÓN CÔ HỌ
Không đúng!
Mạnh Mỹ Dung bỗng nhớ đến những sơ hở trong lời nói của Lý Phi Hồng.
Ông ta khăng khăng nói muốn biết bản thân trông như thế nào?
Tình cảnh lúc đó, ông ta hoàn toàn có vô số cách để biết được.
Hơn nữa, tìm được chính bản thân mình có quan trọng như vậy không?
Bởi vì trước đây Mạnh Mỹ Dung đã hỏi Lý Phi Hồng về quá trình ông ta giải cứu mình, là từ trong tay những tên thuộc hạ biết được mình bị bắt đến nơi nào, đi đến phòng nào.
Ông ta đi cứu mình.
Còn hao tâm tổn sức xem bản thân trông như thế nào để làm gì chứ?
Còn nữa còn nữa!
Chuyện này, rốt cuộc làm sao mà anh Lạc Thần biết được?
Anh ấy thật sự có đến quán bar, dựa theo tính cách của Bình Phàm, anh sẽ không thích những nơi như vậy.
Người biết mình đến đó, chỉ có duy nhất Trần Lạc Thần.
Chết tiệt!
Mạnh Mỹ Dung không thể bình tĩnh, lẽ nào.…Trần Lạc Thần chính là anh Lạc Thần sao?
Ha ha ha …
Bỗng nhiên Mạnh Mỹ Dung cười lên.
Không thể, làm sao có thể chứ!
Mình đang nghĩ cái gì vậy?
Bên trong nói không chừng có hiểu nhầm gì đó, đợi ngày mai tìm Trần Lạc Thiên hỏi rõ sự tình rồi hãy nói tiếp.
Vừa rồi trái tim còn treo lơ lửng vì kích động của Mạnh Mỹ Dung đã được hạ xuống.
Một đêm không nói gì.
Ngày hôm sau, vì là thứ bảy.
Nên Trần Lạc Thần dậy muộn.
Mãi đến khi chuông điện thoại reo lên, mới mở mắt.
Thoạt nhìn, là Lâm Y Y gọi tới.
“Đã lâu rồi không liên lạc, không biết hôm nay Lâm Y Y gọi cho mình là có chuyện gì!”
Trần Lạc Thần nghi vấn hỏi, sau vẫn nhấn nút nghe.
“Anh Trần, đang làm gì vậy?”
Lâm Y Y nhẹ giọng hỏi.
“Không làm gì, có chuyện gì sao?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Anh Trần là như thế này, lần trước không phải anh giả làm bạn trai giúp tôi sao? Nhưng hôm nay, cô tôi ở thành phố Vân Cảng còn có vài họ hàng thân thích ở miền Bắc, hẹn sẽ cùng đến thành phố Kim Lăng thăm bố tôi!”
“Nhưng giám đốc Triệu của phố thương nghiệp muốn mở họp trong vòng hai ngày liên tiếp, nên ba tôi phải đi họp, vì vậy bảo tôi đi đón tiếp!”
Lâm Y Y nói một mạch.
“Ồ, vậy cô đón tiếp đi, đi chơi vui vẻ với họ! Nếu muốn đi sơn trang Ôn Tuyền, tôi sẽ sắp xếp cho cô một căn phòng hạng sang!”
Trần Lạc Thần nói.
Tuy rằng mới đầu có chút hiểu lầm với Lâm Y Y, còn bị cô ta đánh.
Nhưng sau khi trải qua một số chuyện, hai người đã trở thành bạn tốt.
Trần Lạc Thần ngược lại không còn ngượng ngùng nữa.
Nhưng mục đích của Lâm Y Y rõ ràng không phải điều này.
“Anh Trần, tôi không phải kêu anh sắp xếp một chỗ ở sơn trang Ôn tuyền, tôi là muốn hỏi anh có thời gian không, nếu như rảnh, có thể cùng tôi dẫn mọi người đi thăm quan được không?”
“Kêu tôi đi với họ? Có phải cô vẫn muốn tôi tiếp tục giả làm bạn trai của cô? Y Y, tôi đã đóng giả đủ rồi, đủ lắm rồi, vì vậy cô đừng làm khó tôi!”
Trần Lạc Thần vừa ra nghe ý này thìthẳng thừng từ chối.
Bây giờ anh rất kiêng kị chuyện này.
Không phải vì gì khác mà chủ yếu là suy nghĩ cho Tô Lệ Hàm.
Đã hạ quyết tâm phải ở bên Tô Lệ Hàm, lúc làm những chuyện thế này, luôn phải cân nhắc đến Tô Lệ Hàm.
Nhưng mà Lâm Y Y bên kia đã khóc nức nở.
“Được…được rồi anh Trần, nghĩ cũng phải, người như tôi làm sao có thể yêu cầu anh làm nhiều việc vì mình như vậy chứ? Chủ yếu là do cô họ và các chị họ của tôi cái gì cũng nói rồi, còn chỉ đích danh muốn gặp anh! Thôi, lần này tôi sẽ nói thẳng với bọn họ, anh không phải bạn trai của tôi, tôi không xứng…Tôi sẽ không làm anh khó xử! ”
Lâm Y Y khóc như vậy.
Khiến Trần Lạc Thần hơi ái ngại.
Trần Lạc Thần không thích nhất chính là phụ nữ khóc trước mặt mình, hơn nữa lại còn vì mình mà khóc.
Lúc này anh gãi gãi đầu cười khổ nói: “Thôi đừng khóc, hay là như vầy đi, hôm nay tôi đi là được rồi, cô nói địa chỉ đi, tôi đến tìm cô!”
“Được anh Trần, anh Trần tốt với Y Y nhất, muaaa!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hôn gió của Lâm Y Y.
Eww…..
Trần Lạc Thần đồng ý với Lâm Y Y, cũng xem như có một dấu chấm hết, gọi là giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tới Tây thiên đi.
Nếu đã do mình mở đầu, thì phải giúp cô ta kết thúc thôi.
Được rồi, đi thì đi!
Trần Lạc Thần thay đồ xong, vì giờ này đã tối, người lái xe ra đường lại nhiều, Trần Lạc Thần dứt khoát gọi một chiếc xe, đến tìm Lâm Y Y.
Sau đó, Lâm Y Y sắp xếp xe nhà, đi đến sân bay Kim Lăng cùng đón khách.
Cùng lúc này, tại cửa ra sân bay Kim Lăng.
Một đoàn khoảng tám, chín người đang đứng.
Trung niên có, người trẻ xinh đẹp cũng có.
“Dì Lâm, làm sao đây, không phải đã nói với Y Y rồi sao, giờ rưỡi chúng ta đến nơi, bây giờ đã sắp giờ, sao cô ta vẫn còn chưa đến nữa?”
“Văn Quân đừng gấp, nói không chừng Y Y có chuyện gì đó kéo chân nó, yên tâm, vừa nãy gọi điện thoại rồi, sắp đến rồi đấy!”
“Haha, trước đây đã đi qua Kim Lăng này một lần, bây giờ xem ra thay đổi quá nhiều rồi, chắc hẳn có nhiều nơi để chơi. À mà, Hồng Hà, không phải bà nói lần trước Y Y đưa bạn trai đến nhà bà sao? Cậu trai kia thì thế nào? Tại sao trong điện thoại lại nói người ta không được? Cũng không giải thích rõ ràng! ”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên rất giống Lâm Hồng Hà hỏi.
Bà ta tên Lâm Hồng Cúc, hai người là chị em ruột, chỉ là bà lấy chồng ở miền bắc, bây giờ đã là giám đốc của một công ty chứng khoán, tiền lương hàng năm khoảng vài tỉ.
“Hừ, đừng nói đến cái tên nghèo kiết xác kia, nghĩ lại chỉ thấy tức giận. Thằng đó vừa trúng mấy tờ vé số, sau đó còn khoe khoang không biết họ là gì? Hơn nữa mọi người biết không, nhà nó nghèo, không có tiền! Muốn trút bỏ xiêm y sói trắng, vốn dĩ tôi muốn giới thiệu con trai của bạn mình là Ngô Cường cho Y Y, nhưng kết quả thì …than ôi! ”
Lâm Hồng Hà vừa nhớ đến Trần Lạc Thần, tức không chịu nổi mà xả ra, loại người này mà cũng muốn bước vào cửa Lâm gia đây sao, mơ đi.
“Có lẽ Tiểu My ghê tởm khi nhìn thấy cậu ta, nên lần này kêu đi, nó nhất quyết không chịu. Hơn nữa lần trước từ khi Trần Lạc Thần đến nhà chúng ta, lại tham gia bữa tiệc trên du thuyền của các cậu ấm cô chiêu xong, Tiểu My luôn sầu não không vui, nói rất ít, hỏi nó bị làm sao mà nó cũng không nói gì!”
Lâm Hồng Hà tức giận nói: “Đoán chừng là do nhìn thấy tên nghèo kia khiến nó phát bệnh!”
“Hahaha, Hồng Hà, bây giờ bà càng ngày càng độc mồm độc miệng rồi, có ai nói vậy về một đứa trẻ như bà không? Nhưng tôi vẫn muốn gặp người tên Trần Lạc Thần này, thật sự đáng ghê tởm sao?”
Lâm Hồng Cúc không nhịn được cười khổ.
“Đương nhiên có, không thể so sánh với những người cháu rể của tôi mà hôm nay bà dẫn theo!”
Thì ra bên cạnh Lâm Hồng Cúc, ngoài ba người phụ nữ trẻ, còn có ba người đàn ông đang nắm tay họ.
Một phụ nữ trẻ tầm , tuổi, còn hai người còn lại có vẻ như bằng tuổi Lâm Y Y.
Ba người đều có nước da trắng ngần, ánh mắt đầy vẻ kiêu hãnh.
Bọn họ là chị em họ của Lâm Y Y, bên cạnh là bạn trai của họ.
Còn một điều nữa, hai đứa nhỏ là con gái của Lâm Hồng Cúc, đứa kia lớn hơn một chút, cô gái với gương mặt lạnh lùng là cháu gái bên chồng của Lâm Hồng Cúc, cùng đi chơi chung.
“Mẹ, mẹ vẫn nói dì miệng độc mồm độc miệng, con muốn hỏi trên đời này còn có cái miệng nào độc hơn của mẹ sao? Bạn trai cũ của chị con suýt tự tử bằng cách nhảy lầu bởi sự chế giễu của mẹ!” Lúc này, cô gái trẻ nhất, trang điểm rất thời thượng nói.
“Đi đi đi, đồ con gái hư hỏng, còn nói nhảm nữa mẹ sẽ đánh chết con, mẹ mà là độc miệng sao, đấy là nói sự thật, không phải nhà có công ty lãi suất hàng năm mấy chục tỉ sao, cứ như thế này cũng xứng lấy con gái của Lâm Hồng Cúc à? Chỉ tính lợi nhuận hàng năm của riêng công ty bố các con là bao nhiêu rồi, hừm! ”
Lâm Hồng Cúc đang đeo kính râm, không nhịn được lạnh lùng nói.
Khiến mọi người cười rộ lên.
“Kìa? Chị Y Y tới rồi!”
Cô gái đột nhiên chỉ vào Lâm Y Y đứng bên ngoài cửa đang cùng Trần Lạc Thần đi qua.