Con Rể Là Thần Y

chương 147

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thần và Bạch Cốt đi sau xe và lái xe trong khoảng hai giờ.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một kho xưởng bỏ hoang.

"Tôi ở đây chờ cậu, cậu lái xe đi ra xa một chút, giấu đi không cho người phát hiện."

Cả hai cùng lẻn đến cửa kho của nhà máy, và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trước khi bước vào.

Lâm Thần nhớ rằng ban đầu nó là một nhà máy sản xuất pháo hoa, nhưng vì một số lý do, cuối cùng nó đã bị bỏ hoang.

Và nhà kho này ban đầu được dùng để chứa pháo hoa, nên nói một cách logic thì không nên có nhiều mùi máu như vậy.

Trừ khi, ai đó đang làm điều gì đó ở đây mà họ không biết.

Nghĩ đến đây, Lâm Thần len lén đến cửa kho mở một cái khe nhỏ, chỉ thấy trên sàn toàn là máu, bên cạnh có một cái thùng trông rất bẩn thỉu, bên trong đó chứa gì.

Và ở giữa nhà kho là một chiếc bàn phẫu thuật, bên cạnh là những dụng cụ phẫu thuật mà Lâm Thần rất quen thuộc.

"Chúng tôi có thể nhận được bao nhiêu?"

Lâm Thần nghe thấy tiếng người đi lại nói chuyện, vội vàng kéo Bạch Cốt trốn đi.

Chỉ thấy những người thân của bệnh nhân quá cố đang vây quanh một người đàn ông mặc vest, trông có vẻ lo lắng nhưng đầy mong đợi.

"Hai mươi vạn, không ít đâu."

Đám người thân lập tức nổi giận và la hét lên.

"Chỉ hai mươi vạn! Nhiều thứ trên người còn mới tinh, tươi như vậy, có thể dùng được, sao lại có hai mươi vạn?"

"Đúng vậy! Sao cũng phải được một trăm vạn chứ!"

Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn đám người này, lấy khăn tay che mũi nói: “Người này chết vì bệnh gì vậy? Các người không biết đếm sao?Cái có thể dùng ở đâu vậy? Không biết đếm sao? Hai mươi vạn, các người có cần không đây!"

"Cần, đương nhiên là cần."

Người đàn ông không chút do dự nói: "Vậy thì nhanh chóng cầm tiền rời đi!"

Nhóm người này cùng một người ở phía sau hết sức phấn khởi nhậm lấy tiền. Khi người đàn ông này đến gần kho hàng chuẩn bị đi vào kiểm tra tình hình thì phát hiện trên mặt đất có hai dấu chân.

Lần theo dấu chân, khuôn mặt của người đàn ông liền biến sắc.

"Ách! Có ma vào! Mau thu hàng đi!"

Lâm Thần có ngu đi nữa cũng biết ma là đang ám chỉ hai người bọn họ, lập tức lôi Bạch Cốt chạy về phía chiếc xe.

May mắn thay, hai người họ đã chạy kịp và không bị phát hiện

Nhưng mà Lâm Thần lại cảm thấy rất kỳ quái, tại sao người đàn ông đó lại có chỉ dựa vào hai dấu chân trên mặt đất lại có thể suy ra có người ngoài đến?

Bạch Cốt nhìn thấy sự nghi ngờ của Lâm Thần, vừa lái xe vừa giải thích, "Dấu giày của chúng ta khác với của họ."

“Khác ở chỗ nào?” Lâm Thần nhấc chân nhìn giày của mình. “Chỉ là dấu của giày da bình thường. Có gì khác biệt?”

Bạch Cốt giải thích: "Mỗi đôi giày có một dấu dày khác nhau". Để thuận tiện di chuyển họ thường đi giày bình thường hoặc giày thể thao. Còn giày da như anh chỉ có một số người đặc biệt trong đó đi. Với lại anh biết không? Khi chúng ta lái xe đến đây, có rất nhiều bùn trên đường. Nhưng trên giày của bọn họ không hề có một tí bùn nào cả.

Lâm Thần nhất thời hiểu ra, bởi vì những người này hoàn toàn không cần phải đi những con đường sa lầy kia, cho nên sẽ không có bùn đất trên giày của họ.

Để tránh tai mắt của mọi người, anh và Bạch Cốt đi qua những con đường đó, trên giày đương nhiên là dính rất nhiều bùn đất.

Do đó, việc bị phát hiện là điều bình thường.

“Được rồi, nếu là như vậy, tối nay cậu kiểm tra lại đi.” Lâm Thần bất an nói, “Ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.”.

Chiều tối, Bạch Cốt nhanh nhẹn về kho. Lần này, anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Tuy nhiên, khi đến nhà kho, anh thấy tất cả những thứ mà họ nhìn thấy ở ban ngày đã không còn nữa, thậm chí cả những chiếc thùng bẩn thỉu.

Tại hiện trường chỉ có mùi máu tanh nồng nặc, ngoài ra sau khi lục tung mọi thứ, họ vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì.

"Xem ra bọn họ có rất nhiều nhân lực, nếu không, trong thời gian ngắn như vậy cũng không có cách nào thu dọn hết những thứ này."

Lâm Thần chỉ cảm thấy kỳ quái hơn, lúc đầu còn tưởng rằng ở đây dùng làm lò mổ, cho nên ở đây mùi máu tanh mới nồng nặc như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ lại, đó có

thực sự là việc sử dụng chất thải thông thường không.

" Tại sao lại sợ bị phát hiện chứ?"

"Tối mai, tôi với cậu đi xem lại."

Bạch Cốt có chút kinh ngạc hỏi: "

Tại sao anh lại quan tâm chuyện này nhiều như vậy?"

Lâm Thần xua tay nói: "Trong một tháng, chỉ riêng bệnh viện của chúng ta đã có không dưới trăm bệnh nhân như vậy. Tất cả các bệnh nhân một ngày thức dậy đều thấy thiếu thứ gì đó. Các bệnh viện khác cũng có những trường hợp như vậy. Nếu tổng hợp tất cả lại cùng bệnh viện Giang Ngưng chúng ta, thì đó là một con số khổng lồ. Lẽ nào cậu không nghĩ rằng thật kỳ lạ khi nhiều người gặp phải vấn đề như vậy trong một tháng sao? "

Bạch Cốt gật đầu đồng ý nói: "Rất kỳ quái, nhưng không liên quan gì đến chúng ta. Đây không phải là phạm vi kiểm soát của chúng ta, tại sao anh không đi gặp cảnh sát cùng bọn họ xử lý?"

“Cho đến khi không có bằng chứng xác thực, cảnh sát sẽ không quan tâm đến vấn đề này đâu.” Lâm Thần giải thích," Làm bất cứ việc gì cũng đều cần phải có chứng cứ xác thực, nếu như sau khi chúng ta trở về báo cảnh sát, cảnh sát qua đó không thấy cái gì cả, họ sẽ cho rằng chúng ta đang cố tình vạch lá tìm sâu, hiểu không? "

Bạch Cốt gật đầu, mặc dù anh không hiểu lắm ẩn ý trong lời nói của Lâm Thần.

Nhưng Bạch Cốt đã quyết định đi theo Lâm Thần

Vậy thì, quyết định của Lâm Thần cũng chính là quyết định của cậu.

Hiểu hay không hiểu không quan trọng.

Khi Lâm Thần chuẩn bị tiếp tục với công việc của mình, anh đột nhiên nhớ ra một điều.

"Em gái cậu, tôi đã sắp xếp cho nó đi học rồi.

Bạch Cốt nhất thời đơ người ra, nhìn Lâm Thần không nói lời nào, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.

- "Cô ấy tuổi này là nên đến trường, cậu yên tâm, tôi đã che giấu thân phận của cô ấy rồi, sẽ không bị phát hiện đâu. Lâm Thần giải thích, "Hãy để cô ấy sống cuộc sống mà người bình thường nên có, không đúng sao? "

Sau khi Bạch Cốt im lặng một hồi lâu mới gật đầu nói: "Được, chỉ cần là quyết định của ông thì đều tốt cả. "

Lâm Thần thấy vậy không biết nói gì nữa.

Nhưng đêm đó, cả hai đến nhà kho một lần nữa, thì phát hiện thêm nhiều vết máu.

"Lần trước cậu tới, những vết máu này có ở đây không?"

Bạch Cốt lắc đầu khẳng định: "Tôi đã kiểm tra rất kỹ, không có."

Cả hai lần theo hướng vết máu và cuối cùng đến một tủ đông lạnh vẫn còn sử dụng được.

Khi tủ đông được kéo ra, Lâm Thần không khỏi choáng váng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio