Giang Ngưng không hiểu tại sao trước mặt mình lại có người giống Lâm Thần y như đúc thế này.
Từ trước đến giờ chưa từng nghe Lâm Thần nói anh có anh em sinh đôi.
“Thật là ngại quá!”
Lâm Thần bước đến trước mặt Giang Ngưng ôm lấy cô, rồi mới tháo dây trói cho cô, cõng cô lên.
“Rốt cuộc anh là ai?” Giang Ngưng nhìn Lâm Thần trước mặt, thân thể rã rời hỏi: “Tại sao lại có hai người giống nhau đến vậy?”
Lâm Thần cười nhìn sang một Lâm Thần khác phía bên cạnh, cầm mấy cây kim bạc đâm lên mặt và cổ của “Lâm Thần” kia.
Trên mặt người kia biến đổi ngay tức thì.
Chưa đầy một phút sau, gương mặt ấy bỗng biến thành một người khác.
“Bạch Cốt?” Giang Ngưng kinh ngạc thốt lên: “Người vừa nãy ở đây chính là cậu sao? Vậy tại sao cậu lại có được gương mặt của anh ấy?”
Lâm Thần vỗ vai Giang Ngưng, trấn an cô: “Đây chính là thuật dịch dung bằng kim bạc đã xuất hiện từ rất lâu về trước, dùng kim bạc đâm vào những huyệt vị quan trọng trên gương mặt sẽ khiến ngũ mềm mại đi, rồi dùng cách của riêng mình biến thành gương mặt mình mong muốn. Nhưng không được sử dụng lâu, nếu không để lại di chứng về sau, nhưng bọn anh chỉ cần dùng một lúc là đủ rồi.”
Nói xong, Lâm Thần nhìn người đàn ông mặc vest kia đang lúng túng kia, vô cùng đắc chí.
“Hiện nay những người xung quanh ông đều bị tôi ra giải quyết sạch cả rồi.” Bạch Cốt bước về phía Lâm Thần và Giang Ngưng, nói: “Một mình anh làm sao có thể rời khỏi chỗ này chứ?”
Người đó cười tươi, thờ ơ nói: “Mấy người cho rằng tôi sẽ đến đây mà không chuẩn bị gì sao?”
Nói xong, người này chỉ tay về bốn phía của nhà máy, nói: “Người của tôi đã gắn bom ở đây từ lâu rồi, nếu như trong một tiếng đồng hồ tôi không trở ra được chỗ này hoặc đợi tôi gọi cho bọn họ một cú điện thoại thôi, bọn họ sẽ cho nổ cả chỗ này.”
Lâm Thần nhìn Bạch Cốt nói: “Để hắn đi”
Quả thực là có bom, lúc Lâm Thần tiêu diệt đám lâu la của ông ta đã phát hiện chỗ này có cài bom.
Tính sơ sơ cũng tầm quả.
Nếu như tính luôn những quả bom mà anh chưa phát hiện ra chắc cũng mười mấy là ít.
Hơn nữa, chỗ này chắc sẽ còn sót lại một ít thuốc nổ quân sự, đây chính là chất dẫn hiệu quả nhất, kết quả thật không dám nghĩ đến.
Bạch Cốt nắm chặt tay, lúc người đàn ông kia vừa chuẩn bị rời khỏi, Lâm Thần gọi hắn ta lại.
Một cây kim bạc bay tới đâm vào trúng mắt ông ta, khiến cả ông ta lẫn Bạch Cốt đều không ngờ tới.
“Cậu, sao cậu dám ra tay với tôi? Cậu không sợ bị nổ chết sao?”
Lâm Thần đứng trước mặt hắn, nhìn hắn từ phía trên, lạnh lùng đáp: “Tôi nói là sẽ để anh đi, nhưng mà không nói sẽ để anh lành lặn rời khỏi đây. Dám động vào người của tôi, chỉ lấy đi một con mắt đã là lời cho anh rồi đó. Hi vọng anh mau chóng ngừng mấy phi vụ làm ăn của mình lại, nếu không, lần sau thứ tôi lấy đi không chỉ là con mắt đâu!”
Nói xong, Lâm Thần cao ngạo rời đi.
Tên kia bị Lâm Thần ra tay, sợ mất mạng nên chỉ đành nhẫn nhịn, đau đớn chạy đi.
Đến tối, đợi Giang Ngưng ngủ rồi Lâm Thần mới quay về phòng mình, nhìn đôi tay Bạch Cốt như múa trên bàn phím, hỏi: “Thế nào rồi? Thứ mà tôi nhờ cậu điều tra đã tra ra chưa?”
Lâm Thần gật đầu, xoay màn hình máy tính sang cho Lâm Thần xem và nói: “Anh xem này, người đàn ông mặc vest đó thực ra không phải một mình, hắn còn có một người em sinh đôi nữa, em trai hắn có thể anh đã gặp rồi.”
Lâm Thần kéo màn hình máy tính sát lại, nhìn một lúc lâu.
Anh cảm thấy tên mặc áo vest đó có vẻ quen mất nhưng lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu.
Giờ thì anh nhớ ra rồi.
Bởi vì em trai hắn tên là Hạ Khai, là một chuyên gia về các bộ phận cơ thể người, cũng là nhân viên bảo hiểm về bảo hiểm cơ thể người.
Chỉ cần có người mua bảo hiểm của bọn họ, sau này nếu như sức khỏe có vấn đề thì có thể đổi mới bộ phận đó.
Nhưng giá cả mà bọn họ đưa ra rất cao, phí bảo hiểm một năm là bảy chữ số.
Giờ đây không cần nghĩ nhiều cũng biết những bộ phận quan trọng dùng để đổi mới cho người mua bảo hiểm là từ đâu mà có rồi.
Người đàn ông mặc vest tên là Hạ Minh, chủ yếu là làm bên tài chính.
Xem ra hiện nay công việc hai anh em họ rất liền mạch với nhau, một người ở trên web đen ra giá, một người mua bán bảo hiểm.
Chỉ cần có đảm bảo đáp ứng nhu cầu khách hàng thì làm ăn sẽ càng ngày càng phất lên.
Đợi đến thời cơ thích hợp thì tiến hành gặt hái.
Quả là kẻ biết kinh doanh, biết thời thế.
“Giờ anh định làm thế nào?” Bạch Cốt thấy Lâm Thần không nói gì, lên tiếng hỏi: “Giờ đây anh đã nắm được đuôi bọn chúng rồi định đấu trực diện hay là nghĩ cách khác?”
Lâm Thần nghĩ ngợi rồi nói: “Không phải là tôi không muốn đối đầu trực diện với bọn chúng, chỉ là tôi sợ bọn họ sẽ giở trò tiểu nhân sau lưng mà thôi.”
“Anh nghĩ kỹ là được, lúc nào tôi cũng có thể hành động.”
Nói xong, Bạch Cốt đi trước.
Bạch Cốt vừa đi khỏi, Lâm Thần còn chưa nghĩ ra cách nào giải quyết chuyện này đã bị tiếng mở cửa của Vương Mai làm gián đoạn.
“Đồ vô dụng nhà cậu, may là con gái tôi không sao. Nếu như nó mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!” Vương Mai không khách khí nói: “Cũng không biết mỗi ngày cậu bận làm cái gì mà vợ mình bị bắt cóc cũng có tâm trí đi giao thiệp với người khác. Sao tôi có thể gả con gái mình cho loại người như cậu vậy chứ, đúng là lúc đó mắt mù mà!”
Lâm Thần biết từ lúc Bạch Cốt thường xuyên đến nhà mình thì Vương Mai đã không hài lòng rồi.
Nhưng thấy Lâm Thần dìu dắt bệnh viện nên trò nên trống, cũng chăm sóc tốt cho Giang Ngưng nên cũng không nói gì.
Bây giờ Giang Ngưng xảy ra chuyện, nên những bực dọc và khó chịu của bà ta đều được dịp trút ra ngoài.
Lâm Thần sớm đã biết thói quen của bà ta là vậy nên không nói lời nào đợi bà ta mắng xong rồi đi.
Ai mà biết được Vương Mai mắng chửi một hồi lại thuận tay cầm chiếc gạt tàn sau lung quăng về phía Lâm Thần.
Lâm Thần không tránh kịp, lại không tiện ra tay với mẹ vợ nên đành mặc cho bà ta đập xuống mình.
Tức thì, một chất lỏng nóng ấm từ từ chảy xuống, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.
Vương Mai lần đầu tiên đánh Lâm Thần bị thương nặng thế này, lúc này bà ta cũng đờ người ra.
“Tôi… Tôi không cố ý đâu.” Vương Mai nhìn thấy máu chảy nhiều quá lại không muốn hạ giọng: “Cậu tự mà đi bệnh viện đi, tự mình lo cho mình, tránh để tôi phải tốn tiền oan, không chết là được rồi.”
Nói xong thì xoay người bỏ đi.
Lâm Thần nghe vậy chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Lúc đang định mở cửa phòng tìm hộp thuốc thì thấy cửa đã được mở ra tự lúc nào.