Con Rể

chương 106: tẩy thành*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Giết sạch dân trong thành

Edit: MinnieKemi

“Bệ hạ!”

Máu từ sau lưng tiểu hoàng đế trào ra, nó sắp kiệt sức rồi nhưng nhìn thấy Hứa Tắc và thị vệ chần chừ không chịu đi thì lo lắng trong lòng không ngờ lại thắng cả cơn đau sau lưng.

“Hứa Thị lang ngươi mau đi đi…” Giọng tiểu hoàng đế khản đặc, hai mắt nó đỏ ngầu nhòe lệ: “Chết ở đây không đáng…Ngươi chạy nhanh lên!”

Trong lúc đó tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, hàng loạt mũi tên vù vù bay đến tập kích họ. Tiểu hoàng đế muốn nhổm dậy, nhưng nó chẳng còn sức nữa, chỉ còn nước mắt rơi lã chã xuống nền đất cứng, cứ như thế nó sắp im lặng từ giã cõi đời.

Hứa Tắc định lôi tiểu hoàng đế cùng nhảy xuống sông, nhưng khi nàng vừa giơ tay ra thì một mũi tên khác đã xé gió cắm phập vào cánh tay nàng.

Đau đớn chưa kịp lan ra lại thêm một mũi tên ghim vào bụng nàng.

Thị vệ bên cạnh cũng trúng tên ngã xuống đất, không còn sức giúp họ nữa.

Cơn đau thình lình đánh úp khiến Hứa Tắc suýt ngã nhào. Tiểu hoàng đế đau lòng nhìn nàng, cuối cùng mới ra lệnh: “Trẫm, trẫm lệnh cho ngươi đưa trẫm tới bờ sông…” Nó hít sâu một hơi, khó khăn bò tới trước. Nó không muốn rơi vào tay quân địch, dù chết đi bị cá ăn, hay mục ruỗng trong nước…thì cũng hơn là bị chặt đầu, xem như chiến lợi phẩm…

Hứa Tắc toát mồ hôi lạnh, nàng cố nhịn mùi tanh nồng muốn phụt ra khỏi cổ họng, kéo tiểu hoàng đế tới bờ sông, lại thêm một mũi tên đâm vào sau lưng nàng. Cuối cùng nàng cũng đứng không vững, rơi tõm xuống nước trước mắt của tiểu hoàng đế.

Nước cuồn cuộn chảy về hướng đông, máu tan ra chẳng mấy chốc chẳng còn thấy dấu vết đâu nữa, Hứa Tắc cũng bị nước cuốn đi mất.

Tiểu hoàng đế dùng chút hơi sức cuối cùng, trong chớp mắt khi vó ngựa áp sát nó đã kịp trườn xuống lòng sông.

Nước sông chảy về hướng đông, không biết có thể đưa nó trở về Trường An không?

Quân địch trên bờ ghìm cương dừng lại, chúng dùng đuốc trong tay rọi sáng cả một vùng nước, một trong số chúng dùng tiếng Tây Nhung hỏi: “Có cần xuống sông tìm vớt thi thể không ạ?” Tên dẫn đầu liếc nhìn đồ đạc và xe ngựa còn bỏ lại, đáp: “Không cần, trong hành lí tự có đồ làm tin.” Nói rồi hắn phóng người xuống ngựa, cởi cái túi máng trên yên, sau đó dẫn thuộc hạ rời đi.

Bấy giờ Hứa Tắc vẫn giấu mình dưới nước gần đó, nàng dùng chút ý thức còn sót lại với mong muốn tìm ra tiểu hoàng đế, nhưng không thể tìm được. Trời còn chưa sáng, mặt nước một màu đen kịt, nàng chỉ nghe thấy nước chảy ầm ầm và tiếng vó ngựa ngày một xa dần. Nước rất lạnh, thực sự rất lạnh, Hứa Tắc tìm kiếm một cách vô vọng, có mấy lần nàng suýt chìm xuống, phải chật vật lắm mới cố gắng được nhưng có vẻ như ý chí muốn sống của nàng đã sắp cạn.

——*——*——*——*——

Tin đoàn xe hộ tống tiểu hoàng đế bị quân Tây Nhung tập kích ở Đại Tán quan nhanh chóng truyền về Quan Trung.

Những tên giặc cỏ đang chiếm thành Trường An đứng đầu là họ Hồ nghe vậy mừng rỡ. Chúng thậm chí không chờ nổi…Hồ vương ư, hắn chẳng muốn làm, thứ hắn muốn là ngôi vị hoàng đế kia kìa!

Những quan lại tầm trung trở xuống trong Lễ bộ bị bức ép, đành run rẩy nhận lệnh tiến hành chuẩn bị lễ đăng cơ. Bầu không khí đau buồn bao phủ toàn bộ Thượng thư tỉnh, quân vương mất, giặc cướp lên ngôi, cuộc sống này khi nào mới kết thúc? Trọng binh của các trấn có đánh vào Trường An, đuổi sạch đồng bọn của họ Hồ đi hay không?

Chúng thần tử không ai biết.

Duy có Phượng Tường trấn ở phía tây Trường An đã nghĩ đến điều này. Tuy Phượng Tường không phải là một trấn lớn, nhưng nó nằm tiếp giáp với Trường An, thuộc vùng kinh kỳ, ở tại vị ví hết sức quan trọng, Luyện Hội cũng không phải người có thể khoan nhượng cho kẻ đê tiện soán ngôi cướp nước.

Chỉ vì một ham muốn cá nhân mà dám giương cờ mượn sức trăm họ tạo phản, giết hại đồng bào ngồi không hưởng lợi, thực sự khiến cho người ta căm hận.

Luyện Hội tích cực qua lại giữa các phương trấn xung quanh với mong muốn hợp lực đoạt lại Trường An. Nhưng trong khi kế sách còn chưa kịp hoàn thành thì họ lần lượt nhận được hai tin tức khiến lòng người nguội lạnh.

Ngày đó, Luyện Hội vội vàng ăn qua loa cho xong bữa để quay về doanh trại tuần tra thì trông thấy quan phụ tá vội vàng chạy vào Sứ phủ, nghiêm trang báo cáo: “Tin tức từ trong kinh truyền ra, phản tặc họ Hồ muốn đăng cơ tự lên ngôi vua.”

Tin tức tới quá đột ngột khiến Luyện Hội nhíu mày: “Sao lại bất ngờ muốn đăng cơ?” Nói đoạn hắn chợt hỏi: “Có phải đoàn hộ tống gặp chuyện gì rồi không?”

Quan phụ tá biết giao tình giữa hắn và Hứa Tắc rất sâu sắc, vẻ mặt vốn không chút cảm xúc bỗng hơi nhăn nhó, chần chừ không biết phải mở miệng như thế nào. Cuối cùng hắn cũng ngước lên đáp: “Tin từ Đại Tán quan truyền về, trên đường đi bệ hạ bất hạnh đụng độ quân Tây Nhung…Đã, đã không còn.”

“Còn những người khác thì sao?” Luyện Hội nhướn mày: “Những người khác thì như thế nào?”

Quan phụ tá cũng không dễ chịu, như có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, hắn cố gắng bình tĩnh, gằng từng chữ: “Toàn quân tuẫn quốc.”

Cái tay đang giơ lên của Luyện Hội thõng xuống, mùa đông đã kéo về Phượng Tường trấn, gió bắc thổi ào ào làm người ta nhăn nhó mặt mày. Sứ phủ lặng ngắt như tờ, chợt nghe có tiếng Anh Nương khóc, Luyện Hội quay lại thì thấy Thiên Anh đang đẩy cửa bước ra ngoài.

Trông Thiên Anh có vẻ thất thần, nàng đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu hỏi quan phụ tá: “Còn Hứa tắc? Hứa Thị lang…có tin tức gì không?”

“Phu, phu nhân…” Quan phụ tá không ngờ nàng lại nghe được những lời vừa nãy, hắn biết việc Hứa Tắc là chồng trước của nàng, nên không biết phải đáp lời như thế nào.

“Ta hỏi ngươi Hứa Tắc, Hứa Tắc ở đâu?!” Thiên Anh thấy hắn không trả lời, cũng không thèm phân biệt trái phải, giọng bất chợt cao vút.

“Thập bát nương…” Luyện Hội thấy nàng như sắp mất lý trí bèn dìu nàng quay về phòng, nhưng Thiên Anh giữ tay hắn lại, ép sát một bước, nghiêm túc hỏi quan phụ tá kia: “Nói cho ta biết tình hình của Hứa Tắc!”

“Phu nhân…” Quan phụ tá đứng bất động, “Toàn bộ đoàn hộ tống hoàng đế đều đã tuẫn quốc.”

Hai dòng lệ chực chờ trên mắt Thiên Anh ào ào tuôn xuống: “Không…chàng rất thông minh, không chết đâu…” Nàng mơ màng xoay người nắm chặt tay Luyện Hội, máy móc lập lại: “Không đâu, chàng sẽ không chết đâu…”

Rất lâu trước kia nàng còn đi xem mệnh cho Hứa Tắc, ngay cả thầy bói cũng nói Hứa Tắc sống lâu trăm tuổi, con đàn cháu đống, sau có thể chết đột ngột như vậy được…Tin tức chắc chắn có nhầm lẫn rồi.

Người nàng run lên bần bật, Luyện Hội trở tay cầm lại tay nàng, bàn tay ấy giờ lạnh như băng.

Nháy mắt Luyện Hội cảm thấy trong lồng ngực toàn bộ đều là những mảnh băng nhọn hoắc giống như sắp đâm thủng lớp da này của hắn, mỗi một lần hít thở đều vô cùng đau đớn.

Nhưng hắn chỉ có thể cố gắng gượng, dùng độ ấm của tấm da nhỏ bé này vỗ về thê tử đang suy sụp của hắn.

Quan phụ tá thấy vậy bèn xoay người lui ra ngoài, không ngờ hắn vừa ra khỏi mái hiên thì lại nhìn thấy một tiểu lại cũng đang chạy vội tới báo tin. Tiểu lại thấy hắn nhưng không dừng bước mà chạy thẳng tới chỗ Luyện Hội.

Hắn bèn kéo gã ta lại: “Lúc này đừng qua đó.”

Tiểu lại quay lại nhìn hắn, sốt ruột nói: “Nhưng đây là cấp báo từ Kính Nguyên!”

Quan phụ tá nghe đến đó thì thất kinh, tiểu lại cũng giãy khỏi tay hắn sải bước tới báo tin cho Luyện Hội: “Bẩm Đại soái! Phản tặc đã dẫn đại quân đánh vào Kính Nguyên, bắc Phượng Tường lâm nguy rồi!”

Sắc mặt Luyện Hội trở nên trầm trọng, hắn nắm chặt tay Thiên Anh, bình tĩnh trả lời tiểu lại: “Ta biết rồi.”

Kính Nguyên vốn là một trấn mạnh phía bắc mà hắn định liên kết đánh phản tặc giành lại Trường An, nhưng không ngờ tên họ Hồ đó đi trước một bước ra tay với Kính Nguyên. Sau khi thu xếp chuyện Thiên Anh xong xuôi, hắn lập tức đến doanh trại cùng chúng tướng sĩ bàn bạc đối sách phòng ngự.

“Đại quân của phản tặc đã ra khỏi thành, lực lượng phòng vệ tại Trường An lúc này chắc chắn không còn lại bao nhiêu, chúng ta nên nhân dịp này xuất binh lấy cái đầu chó của tên họ Hồ đó, đây chính là thời cơ tốt nhất.”, “Tên họ Hồ xưa nay là phường xảo trá, ta thấy chúng ta nên thận trọng, bên trấn Mân Ninh có tin tức gì không?”, “Tiết độ sứ bên đó đã từ chối rồi, hắn nói còn phải đợi xem tình hình.”, “M*, lúc này rồi mà chẳng thể trông cậy được ai, chẳng lẽ thiên hạ này cứ để tên họ Hồ ấy nuốt chửng?!”

Nói mãi đến cuối cùng cục tức trong lòng không sao kiềm nén được, vốn là những kẻ dùng nắm đấm nên nay chỉ hận không thể chạy thẳng tới Trường An chính tay giết chết tên họ Hồ đó.

Nhưng điều này quả là bất khả thi, đơn thương độc mã chạy đi giết người, chỉ sợ còn chưa kịp tới Trường An thì đã chết dọc đường.

Mọi người chìm đắm trong lo âu, chỉ biết hi vọng quân đội Kính Nguyên có thể chống lại gót sắt của kẻ thù, lật ngược tình thế đánh thẳng về Trường An, đến lúc đó trấn Phượng Tường nhất định sẽ điều động toàn bộ binh lực chi viện.

Qua một lúc không còn đập bàn, chửi rủa mọi người mới nghe thấy một tiếng thở dài cất lên trong doanh trướng: “Bệ hạ không còn, tông thất bị sát hại vô số, đánh về Trường An có ích gì?”, “Còn Ngụy vương?”, “Chúng ta có thể trông chờ gì vào một vương gia lưu vong, cho dù có đi chăng nữa thì một kẻ không binh quyền thiếu quyết đoán trở về vào lúc này phỏng có ích không.”, “Vậy cũng không thể cứ trơ mắt nhìn phản tặc phách lối được?”

Một tiểu tướng thình lình ngước lên nói với Luyện Hội: “Tiết soái có từng cân nhắc, cho dù Phượng Tường chúng ta có đoạt lại được Trường An, những phương trấn xung quanh có thể bỏ qua cho chúng ta không, trong tay họ đều có binh lực, có để cho Phượng Tường độc chiếm một mình không? Họ Hồ mà chết, thiên hạ phiên trấn tắc loạn, cấu xé tàn sát lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, đó mới là địa ngục trần gian.”

Luyện Hội trầm mặc, hắn đứng dậy một mình rời khỏi quân doanh.

Đêm đông trăng sáng càng nổi bật trên nền trời đen thẫm, không khí trong lành mát mẻ.

Một mình hắn cưỡi ngựa đi dọc bờ sông, để cho đầu óc tỉnh táo…Thời cuộc hiện nay, không khiến cho người ta bình tĩnh được.

——*——*——*——*——

Quân Kính Nguyên thảm bại, bình dân bá tánh đứng lên chống giặt, thấy thế tướng soái quân phản tặc mặc sức dung túng cho binh lính của chúng tàn sát dân trong trấn. Sử gọi đây là: Tẩy thành.

Trong nháy mắt, cả thành Kinh châu bị tắm trong mưa máu. Những bông tuyết đầu mùa bay lả tả xuống đường nhưng chẳng còn ai thưởng thức.

Tiết Độ sứ Mân Ninh trấn bên cạnh sợ sẽ gặp phải thảm kịch như Kính Nguyên, bèn chủ động dâng sớ lên họ Hồ tại Trường An, đồng ý quy thuận.

Ý của họ Hồ vậy là đã rõ. Các ngươi muốn liên kết đánh ta? Không phục? Vậy thì giết gà dọa khỉ, đã hiểu chưa? Ta chọn kẻ mạnh nhất trong các ngươi mà giết, để lại lũ các ngươi chứng kiến.

Kính Nguyên gặp thảm cảnh toàn thành bị diệt, Mân Ninh dâng sớ quy thuận thì Phượng Tường coi như đã bị chặt hết tay chân.

Chẳng mấy chốc mà kế hoạch chinh phạt Trường An bị phá sản. Hiện giờ quân phản tặc lom lom nhìn vào trấn Phượng Tường, chỉ cần hạ lệnh là đại quân lập tức tấn công vào thành, đến lúc đó vạn sự khó mà nói trước được.

Trước mắt, trấn Phượng Tường chỉ còn hai lựa chọn.

Một, là tử thủ; Hai, là quy hàng.

Tướng soái của Phượng Tường ai ai cũng căm phẫn, nhưng cơn giận lại không có chỗ xả, ngoài việc đập bàn tức giận thì không còn biết làm gì.

Đêm nay, đại quân của phản tặc lại dồn ép, không người nào có thể nhắm mắt ngủ nổi.

Hôm nay không có trăng sáng, trời tối tăm mù mịt.

Tuyết như tơ liễu tháng ba trên cầu Bá, bay lượn khắp nơi.

Luyện Hội đứng trên cổng thành rất lâu, trong lòng không ngừng đấu tranh. Tử thủ là khí phách, kết quả tốt nhất là cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương; Đầu hàng, là tham sống sợ chết bất trung bất nghĩa, những năm tháng còn lại sẽ bị người đời chửi rủa, mang tiếng nhơ làm tay sai cho giặt.

Hắn khẽ hít sâu một hơi, đột ngột xoay người, hướng mặt về phía tây nơi Đại Tán quan, cúi người thật thấp.

Chỉ mới mấy năm mấy tháng ngắn ngủi mà phong sương đã nhuộm trắng mép tóc mai của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio