Chương
Thật kinh động!
Khói thuốc trên tay Giang Lăng bỗng rơi xuống đất, anh ta hoàn hồn, vừa đẩy cửa vừa hét lớn: ” Bạch Việt, mau dậy đi, Đường Duy và Tô Nhan tới rồi! Chết rồi! Dậy đi!”
Đường Duy rất muốn tức giận, cái gì mà kêu tới rồi tới rồi, anh mới chỉ đưa Tô Nhan đến thôi, có cần kích động quá vậy không!
Giang Lăng dường như hiểu được ánh mắt đó của Đường Duy,”
Cậu có phải là hạ thuốc gì mê hoặc con gái nhà người ta không, Nhan Nhan sao lại có thể ngoan ngoãn đi theo anh đến đây ư? Nếu tôi là Nhan Nhan, tôi có lẽ sẽ đóng hết các cửa không bao giờ gặp cậu, cậu cậu…đây có phải là tìm thế thân không?”
Giang Lăng đã bắt đầu mường tượng đến một bộ phim truyền hình lãng mạn như : “Tổng tài sẽ yêu người thay thế” như vậy đúng là một bộ phim ngôn tình bá đạo.
Nhưng thực tế, thế giới họ đang sống còn tồi tệ hơn cả “tổng tài sẽ yêu người thay thế”, Đường Duy kéo Tô Nhan vào trong, ‘Nhường đường, nhường đường, chú Bạch Việt có lẽ sẽ càng hiểu rõ lĩnh vực này hơn”
Nói xong liền thấy một người đàn ông tóc trắng theo cầu thang đi xuống, vẫn là vẻ mặt anh tuấn đó, ông trời dường như chưa bao giờ nhẫn tâm với anh ta dù chỉ là một phút giây.
Đường Duy vẫn luôn cảm thấy, nhóm trong của bọn họ, Bạch Việt có dung mạo tuyệt mỹ nhất, những người khác đều mang khí thế góp phần, nhưng Bạch Việt đi đến đâu thì trở thành mỹ nam trong tranh đến đấy.
Đại mỹ nam!
Tô Nhan đỏ mặt.
Đường Duy chặn trước mặt cô, khó chịu hỏi:’Đẹp không?”
Tô Nhan thì thào :” Đẹp! Khiến người ta nghẹt thở !”
Bạch Việt híp mắt cười, đến gần Tô Nhạn, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng, hiển nhiên ánh mắt này không phải là ánh mắt mà Tô Nhạn nên có, anh ta tiến nghiêng người lại gần xem, Tô Nhạn càng nóng bừng mặt, khiến cho Đường Duy nghiến răng ngày càng mạnh: “
Chú — tiền gần như vậy?”
Bạch Việt chăm chú nhìn Tô Nhan một hồi lâu, giống như thời gian đang đóng băng lại, sau đó, nhẹ nhàng đưa tay ra búng một cái vào trán Tô Nhan nói: “Cháu đúng thật là Tô Nhan, hay là bây giờ Tô Nhan vẫn còn ngủ ?”
Con ngươi của Tô Nhan đột nhiên lay chuyển.
“Cô ấy vẫn còn ngủ sao, bé ngoan, cháu có thể gọi cô ấy dậy được không, có thể đánh thức cô ấy được không?”
Bạch Việt búng tay một cái nữa, Tô Nhan vô thức nhằm mắt lại, ngay lúc đó, vẻ mặt méo mó trong đầu diền hiện lên, cô đau đớn ôm đầu, lùi ra phía sau, chạm vào ngực Đường Duy và bị anh ôm vào lòng, Đó là lần đầu tiên Đường Duy thấy cảm xúc của Tô Nhan bị thay đối đột ngột liên tục như vậy, hỗn loạn, dày đặc rồi tan biến. Khi mở mắt ra, Tô Nhan đang ở trong lòng của Đường Duy, cô thở hổn hển và đối diện với ánh mắt của Bạch Việt.
Đèn trong một phòng tất, và đèn trong một phòng khác đột nhiên bật sáng.