Một câu chín chữ, vậy mà chưa cần đến hai giây đã nói ra hết.
Nhưng đặt ở trong tình cảnh của Kiều Nhân bây giờ, gắng gượng chống đỡ như vậy, vào lúc này lại cảm thấy thời gian chậm chạp vô cùng, giống như là biến hai giây thành hai phút đồng hồ.
Chẳng qua Kiều Nhân vốn đã cảm thấy hơi nóng, kết quả lại bị người này hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời cảm giác bốn xung quanh như phun ra ngọn lửa, thiêu cô cho hồng rực cả người, cô không chịu được liền đưa tay lên quạt quạt mấy cái, sau đó mới chậm chạp buồn bực ứng phó: "Đúng là có chút nóng thật."
Thật sự chỉ là một chút chút thôi.
Sáng sớm hôm nay trước khi ra khỏi nhà Kiều Nhân đã xem dự báo thời tiết rồi.
Cả ngày đều sẽ trên năm độ, ấm lên không ít so với mấy ngày trước đó, vào lúc này trên xe còn đang mở lò sửa, cô cũng không cởi áo khoác nên sẽ cảm thấy nóng hơn bình thường.
Dĩ nhiên đây chỉ là những nhân tố bên ngoài.
Còn nguyên nhân thực sự sao, thì là trước đó không lâu, cô cùng người đàn ông này kề sát bên nhau.
Dù gì thì Kiều Nhân cũng đã tìm được lời giải thích: "Hôm nay thời tiết ấm lên mà... Chú không thấy nóng sao?"
-Không nóng.
"...."
Kiều Nhân không còn gì để nói nữa.
Cô quyết định đợi thêm ba phút, nếu như ba phút sau anh mà không trả lời câu hỏi của cô thì cô sẽ kệ cmnl địa chỉ nhà anh, trực tiếp lái xe đưa anh về nhà mình.
Sau đó một phút rồi hai phút cũng trôi qua mà không ai lên tiếng.
Kiểu Nhân mở điện thoại lên xem giờ, đồng hồ vừa thay đổi số một cái thì người đàn ông liền nói ra địa chỉ: "Ở vườn hoa Giang Hoa."
Vườn hoa Giang Hoa nằm trong khu biệt thự mới được xây dựng cách đây hai năm, cách tiểu khu của Kiều Nhân vài trăm mét, mất chưa đến ba phút lái xe.
Kiều Nhân đáp lại một tiếng, men theo đường cũ lái xe về.
Tầm mắt anh như có như không liếc qua cô, mặc dù đã bình tĩnh giả vờ như không thấy gì nhưng cũng không thể chịu đựng ánh mắt như vậy trong thời gian dài.
Kiểu Nhân chạy xe một đoạn thì cả quãng đường ấy Kỷ Hàn Thanh tựa như đều nhìn cô chằm chằm.
Ngay cả nghiêng đầu sang hai bên cô cũng không dám, ánh mắt cũng chẳng dám nhìn vào kính chiếu hậu, từng kẽ tay ra mồ hôi đầm đìa, cô đành bỏ tay ra lắc lắc mấy cái.
Đậu xe ở khu biệt thự mất mấy giây, bộ phận an ninh rất nhanh nhìn thấy biển sổ xe liền lập tức cho đi.
Lần này Kiều Nhân nghiêng đầu xuống hỏi: "Đi đường này thế nào ạ?"
Người đàn ông khép hờ đôi mắt, không nhìn cô: "Đi thẳng đi."
Kiều Nhân tiếp tục lái xe về phía trước: "Sau đó thì đi thế nào ạ?"
-Dừng.
Xe đột ngột dừng lại.
Bên trong xe là cảnh hai người lặng yên, chỉ còn tiếng hít thở lặng lẽ đan vào nhau, một ngồi trước một ngồi sau, Kiều Nhân nắm chặt tay sau đó phá vỡ im lặng: "Chú nhỏ, hôm nay rất cảm ơn chú."
Người nọ nhàn nhạt đáp lại.
Một chữ "Ừ" kéo dài, đến cuối cùng khóe miệng lại nhẹ nhàng dương lên, anh bỗng hỏi: "Tân Nhan là chị gái em à?"
Kiều Nhân có chút không hiểu quay đầu lại nhìn anh.
Tân Nhan quả thực là chị cô, là con gái duy nhất của chị gái mẹ Tống, cũng là người duy nhất có quan hệ chị em ruột thịt với Kiều Nhân.
Kiều Nhân không hiểu vì sao bỗng dưng anh lại hỏi vấn đề này, cô gật đầu một cái: "Sao thế ạ?"
Người đàn ông ấn nút hạ cửa kính xe xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mấy cái, ánh mắt anh rơi vào động tĩnh bên ngoài cửa, không nhìn cô lấy một lần: "Vào thời điểm em ấy kết hôn chúng ta đã gặp nhau rồi."
Vừa dứt lời anh đột nhiên quay đầu sang: "Còn nhớ không?"
"... Nhớ." Kiều Nhân càng thêm bối rối trong lòng.
Cô nghĩ lại, ngày hôm nay Kỷ Hàn Thanh nhắc tới chuyện này, chỉ có thể là bắt đầu trả thù cô vì hồi trước đã nói sai tên anh.
Trong lòng Kiều Nhân run sợ, hai giây sau, Kỷ Hàn Thanh hỏi lại: "Thật sự nhớ sao?"
-...Thật sự nhớ ạ.
Có sao nói vậy, anh nói gì thì mình hỏi lại y như thế.
Trong đám cưới cả Kỷ Hàn Thanh lẫn Phó Yến đều tham dự, Kiều Nhân có chút ấn tượng với hai người.
Dù là gia đình Tân Nhan hay gia đình nhà chồng đi nữa thì đều rất giàu, những người có tiếng trong xã hội đều xuất hiện tại đám cưới ấy.
Kỷ Hàn Thanh và Phó Yến lại không giống như những người khác, đám cưới tổ chức nửa tiếng rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu, chỉ đến khi cô dâu chú rể trao nhẫn cưới mới thấy hai người xuất hiện.
Kiều Nhân lúc ấy không tìm ra được phương hướng, hồi đó vẫn chưa chững chạc, dáng người cũng không cao như bây giờ, đi giày cao gót bước sang bên phải thì ngã sang bên trái, bước sang bên trái thì ngã sang bên phải, cả người ngả ngớn.
Vậy tại sao cô lại có ấn tượng sâu với Kỷ Hàn Thanh chứ?
Những người đi giày thì không bị trượt chân nhưng Kiều Nhân đi cao gót thì hỏi làm sao không ngã được chứ.
Vào khoảng hai giờ chiều hôm ấy, cô xỏ chân vào đôi giày cao gót dài cm đi khắp đại sảnh khách sạn phát kẹo cưới cho khách mời, phát đến chỗ cuối cùng thì kẹo lại hết, cô lại phải chạy về chỗ ban đầu để lấy thêm kẹo.
Phát kẹo cho Kỷ Hàn Thanh và Phó Yên là cô đã hoàn thành công việc phát kẹo cho mọi người ngồi ở dãy đầu tiên.
Lời anh nói khi ấy còn ít hơn cả bây giờ, đôi lông mày nhếch lên mang theo cảm giác vô cùng kiêu ngạo, anh nhìn Kiều Nhân một cái sau đó phun ra bốn chữ: "Không cần, cảm ơn."
Phát kẹo chỉ là hình thức trong đám cưới, người ta không muốn thì Kiều Nhân cũng không cách nào ép buộc họ cầm lấy kẹo, thu tay về, xoay người bước đi, nhưng đi chưa được nửa bước, giày cao gót bị lệch một cái, cô không đứng vững liền bị ngã sang bên cạnh – Kiều Nhân cứ như vậy mà ngã vào người đàn ông vừa rồi còn từ chối kẹo mình phát cho.
Góc này không có nhiều người ngồi, mới vừa rồi hai người đàn ông còn đang nói chuyện với nhau thì bây giờ một mực im lặng, không gian yên tĩnh mấy giây, Kiều Nhân ngẩng đầu một cái mới nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh đang mím chặt môi: "Kẹo thì có thể cầm nhưng mà người thì không nhận đâu." (ý anh là anh không cần chị phải không thưa anh Kỷ Hàn Thanh? =))))))
Kiều Nhân: "..."
Cô mượn lực của người đàn ông mà đứng thẳng dậy, nhét cả hộp kẹo vào tay anh, không nói lời nào liền xoay người rời đi.
Phó Yến ở sau lưng còn cười một tiếng: "Đoán xem liệu bên trong hộp có phải lại là thẻ phòng hay không?"
Kiều Nhân: "..."
Bởi vì bị trật chân mà hôn lễ về sau diễn ra như thế nào Kiều Nhân cũng không để ý nữa.
Vì điều này mà Kiều Nhân cũng được nhàn hạ không phải làm việc gì, cô đang bôi thuốc trong phòng nghỉ, đợi tới hai rưỡi rồi gửi cho Tân Nhan một tin nhắn, thay guốc bằng giày đế bằng rồi đi ra khỏi khách sạn.
Khi ấy Kiều Nhân vừa mới bước qua tuổi trưởng thành, có đi học lái xe hai lần nhưng vẫn không lấy được bằng lái một cách thuận lợi.
Cô đứng ở ven đường bắt taxi, năm phút trôi qua vẫn không bắt được một chiếc xe nào, ngược lại thì có một chiếc xe màu đen đang dừng lại ngay trước mặt cô.
Cửa kính được hạ xuống, ngay lập tức có một người đàn ông quay ra nhìn cô, ánh mắt dịch chuyển từ chân lên đến mặt, cảm giác còn nóng hơn cả ánh mắt trời đang thiêu đốt ban ngày.
Sau đó anh hỏi: "Đã đến tuổi trưởng thành chưa?"
Kiều Nhân vẫn không thể nhìn rõ mặt người hỏi khoảng nửa phút đồng hồ, mặt trời gắt, cô cau mày híp mắt nhìn xuống, sau đó thấy hộp kẹo được đặt trong lòng người đàn ông.
Nắp hộp mở ra, vỏ kẹo bóc ra đặt ở bên trên, che đi bao bì của mấy gói khác (ừm chắc bên dưới là cục kẹo =))))
Kiều Nhân không hiểu ý nên gật đầu: "Trưởng thành rồi."
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng người nói mà không nhìn rõ mặt người ngồi trong xe, Phó Yến chen lời: "Cậu có thể cân nhắc quay trở về Mỹ chậm một ngày cũng không sao."
Kiều Nhân càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Kỷ Hàn Thanh không để ý tới anh, chỉ giương mắt nhìn Kiều Nhân, một giây tiếp theo, cửa kính xe được kéo lên, sau đó xe ngay lập tức chạy đi.
Trong đầu Kiều Nhân lúc ấy nghĩ hai người này có bệnh rồi.
Uổng phí cái gương mặt đẹp trai ngời ngời kia, thì ra là người thần kinh không bình thường =))))
Mấy lời vừa rồi chắc chắn không phải là lời mà người bình thường có thể nói ra, sau ba năm đến tận bây giờ Kiều Nhân cũng không hiểu ý anh nói là gì.
Người trong cuộc còn ngồi ngay bên cạnh mình, Kiều Nhân nhanh chóng nghĩ nước cờ thoát thân, sau đó quay lại hỏi anh: "Tại sao chú hôm ấy lại hỏi tôi đã trưởng thành hay chưa?"
Kỷ Hàn Thanh đè mi tâm một cái: "Em cảm thấy là thế nào?"
Kiều Nhân: "..."
Cô cảm thấy người này quả thực có bệnh.
Lời này tất nhiên không thể nói thẳng toẹt ra được, Kiều Nhân cắn môi, nói: "Không biết a."
Tầm mắt của anh đặt trên người cô đã thu lại, sau đó nghiêng đầu, ngón trỏ đưa ra ngoài cửa sổ chỉ vào một người con trai vừa đi ngang qua: "Nhìn cậu nhóc kia mà xem."
Trong khu biệt thự bật đèn sáng trưng, Kiều Nhân theo hướng anh chỉ mà nhìn sang, không lên tiếng.
Cậu nhóc này xem ra vẫn chưa trưởng thành, từ góc này nhìn qua, thấy khuôn miệng cậu bé còn mấp máy khúc hát "Câu Chuyện Tình Yêu."
Có thể vẫn là học sinh trung học.
Kỷ Hàn Thanh: "Nếu bây giờ thằng nhóc kia đưa cho em thẻ phòng, em không có ý định hỏi cái vấn đề đó sao?"
Kiều Nhân sững sốt mấy giây, gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Tại sao cậu nhóc kia lại phải đưa thẻ phòng cho tôi?"
-Vậy ra là em đưa cậu ta à?
Giọng nói của anh lãnh đạm: "Thế sao hôm đám cưới đó em đưa cho tôi thẻ phòng làm gì?"
"..."
Nhờ câu hỏi này mà mấy giây sau đó, Kiều Nhân còn tưởng mình đang nằm mơ.
Chỉ ước rằng thoát khỏi cơn mộng này thì sẽ thấy mình yên vị trong nhà. Sau đó cô nhắm mắt thật chặt, không chịu mở ra, bên tai nghe thấy tiếng cười thật khẽ của Kỷ Hàn Thanh: "Không phải đang ám chỉ tôi sao?"
Kiều Nhân cẩn thận xem xét lại tình huống khi đó: "...Chú khẳng định tôi là người đưa thẻ phòng sao?"
-Kẹo là em đưa, thẻ phòng cùng... (cùng cái gì tự biết =)))) đều ở ngay bên dưới gói kẹo.
Chuyện này thật sự vô cùng kích động rồi, Kiều Nhân căn bản là không có chú ý tới anh nói chữ "cùng" và lời lẽ đằng sau, lông mày càng nhíu lại thật sâu: "Tôi thật sự không biết điều này."
Cô chỉ là giúp chị gái mình phát kẹo cho khách mà thôi, ai biết được lại có người lén lút bỏ mấy thứ khác vào trong hộp chứ.
Kiều Nhân tiếp tục suy nghĩ biện pháp giúp mình thoát thân chối bỏ trách nhiệm: "Vậy chú ngày hôm đó không đến phòng khách sạn đúng không?"
Kỷ Hàn Thanh: "..."
Đừng nói đến việc anh còn phải bay về Mỹ ngay đêm hôm đó, coi như chuyện này không hề được sắp đặt đi, thì việc anh bước chân vào cái phòng khách sạn cũng không thể là sự thật được.
Người đưa thẻ phòng cho anh nhiều không đếm xuể, Kiều Nhân không phải là người duy nhất, cũng chẳng phải là người cuối cùng làm việc này.
Bất quá nhỏ tuổi như vậy mà đã đưa thẻ phòng cho anh thì chỉ có duy nhất mình cô.
Trước khi hỏi cô đã đủ tuổi chưa, Phó Yến còn ngồi phân tích rõ ràng từng chi tiết cho anh nghe: "Phát sinh quan hệ tình dục cùng người ở độ tuổi vị thành niên là phạm pháp, Mặt Lạnh à, cậu nên suy nghĩ cẩn thận vào." (tôi chết với anh mất thôi =)))))
Suy nghĩ kĩ càng cái rắm!
Lúc ấy Kỷ Hàn Thanh trực tiếp đem đống thẻ phòng vứt vào thùng rác, không chút do dự mà bước lên máy bay.
Bây giờ thì anh hối hận rồi, đáng lẽ khi ấy phải xem xét cẩn thận mới phải (lòi đuôi sói rồi anh ơi =)))))
Kiều Nhân vẫn không ngừng cố gắng chối bỏ sự thật: "Nếu mà chú đi đến phòng khách sạn đó thì chắc chắn sẽ biết không phải là tôi..."
Dù gì cô cũng biết rõ Kỷ Hàn Thanh không thể nào đi được.
Nếu ai đưa anh thẻ phòng anh cũng đi thì có lẽ anh đã sớm "tinh tẫn" mà chết rồi (ý chị gái là hết sạch tinh =))) làm nhiều đến kiệt sức đó ạ)
Quả nhiên người đàn ông trả lời: "Tôi không đi."
Kiều Nhân cảm thấy lời giải thích của mình vẫn không thể sáng tỏ mọi chuyện, cô vẫn còn phải sống trên cái đất có mặt cái người tên người Kỷ Hàn Thanh này thì cả đời cũng không thể rửa sạch thanh danh, sâu xa nghĩ một lúc, bắt đầu sử dụng phương pháp khác: "Ngay cả với bạn trai tôi cũng không đi quá giới hạn thì không thể nào lại đưa thẻ phòng cho chú được."
Người đàn ông giương mắt lên nhìn cô, im lặng không nói lời nào.
Kiều Nhân cảm thấy mình có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch được thanh danh mất rồi, sau đó hắng giọng nói: "Vậy phải nói thế nào thì chú mới tin được chứ?"
Cô đang nghĩ nếu như Kỷ Hàn Thanh vẫn không tin, thì kệ luôn để cho anh hiểu lầm thế nào cũng được, dù sao cô cũng là phóng viên, da mặt cũng phải dày lên theo từng ngày, cô quay mặt lại, đầu như muốn nứt ra chỉ để nói về vấn đề này thì người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng nhiên tiến sát lại.
Hô hấp của Kiều Nhân ngưng đọng, đôi mắt trong tích tắc cứng đờ nhìn anh, bên tai chút xíu nữa thôi là bị thiêu cháy rụi, trơ mặt nhìn gương mặt kia cứ lại gần về phía mình, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn không đến cm anh mới dừng lại.
Kỷ Hàn Thanh nhìn hai bên tai cô đỏ ửng, đôi mắt mở to giống như thỏ con bị dọa cho sợ hãi.
Phản ứng của cô quá rõ ràng, chắc chắn không phải kiểu người sẽ làm ám hiệu đưa thẻ phòng cho anh.
Một giây tiếp theo, anh cúi thấp đầu, ghé vào bên tai Kiều Nhân cười nhẹ một cái: "Lần này tin."