Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

chương 42: cứu mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi?” Vương mụ thở không ra hơi, Vương mụ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, Lục Khởi hừ mũi một cái, có mấy nha dịch tiến lên lấy dây xích trói Kim tiểu thư lại, lôi đi, Kim tiểu thư không chịu để họ lôi đi, quay đầu hướng Vương mụ kêu to: “Vương mụ, bọn họ muốn mang ta đi.”

Vương mụ thật vất vả mới thuận được một hơi, bất chấp Lục Khởi, nghĩ đi lên giúp Kim tiểu thư, nha dịch giơ tay lên: “Vị này, thỉnh ngươi đứng ở bên cạnh đi, đây là phạm nhân.” Ở bên cạnh, Lục Khởi hừ một tiếng: “Đây là bà vú của Kim tiểu thư, tất cả chuyện mà Kim tiểu thư gây ra đều do bà ta xúi giục.”

Bổ đầu nghe thấy vậy, ra hiệu với nha dịch, một nha dịch tiến lên dùng dây xích trói Vương mụ lại, hai người như hai con châu chấu bị trói bởi một sợi dây, bị đẩy ra khỏi cửa.

Bên môi Lục Khởi lộ ra tia cười đắc ý, hòan hảo là chính mình đã thức thời, bằng không ngay cả mình cũng bị trói rồi, bổ đầu đã đem Kim tiểu thư và Vương mụ bắt mang đi rồi, quay ra nói với Lục Khởi: “Còn phiền cô nương đi cùng một chuyến.” Lục Khởi không khỏi sửng sốt, mình còn chuyện gì nữa sao? Bổ đầu cười nói: “Khi thăng đường thẩm án, còn nhờ cô nương làm chứng.”

Lục Khởi cười nói: “Nếu như vậy, ta sẽ đi một chuyến.” Khi một đám người đi rồi, Kim lão gia mới từ sau bồn hoa đi ra, nhìn phòng ở trống rỗng, đã lâu không được quét dọn, dưới mái hiên đã kết đầy mạng nhện, một ít đồ vật bài trí tinh tế có giá trị đều bị người làm trộm đi rồi, thoạt nhìn đầy thê lương.

Kim lão gia chậm rãi đi đến nhà chính, thời điểm hôn lễ có quan nhân cùng bằng hữu của Vương tiểu thư, tất cả đều không còn, chỉ còn lại bức tranh treo tường, trên mặt thêu bốn chữ, trăm năm hảo hợp, Kim lão gia lệ rơi tung hoành, chỉ mới mấy tháng ngăn ngủi, nhớ lại thời điểm nha hòan báo Kim tiểu thư có thai, khi đó Kim lão gia và Vương Thắng An đều rất cao hứng, mở ra và nhìn hai bàn tay, chính là hai bàn tay này, đã đánh rơi đứa nhỏ trong bụng của nữ nhi, mà Vương Thắng An cùng Kim gia, đã thành người lạ. Không, người lạ còn tốt hơn, hiện lại thì đã trở mặt thành thù rồi, hết thảy đều do ngày đó chính mình đã dùng năm nghìn đồng tiền mua về một nha hoàn.

Đôi mắt Kim lão gia đục ngầu đột nhiên hiện lên tia sáng, hồi đó Vạn Nhị ở thôn bên, năm đó chính là hắn đã đem nha hòan này bán cho chính mình, ai ngờ lại cấp cho mình mầm mống tai họa, Kim lão gia vội vàng đứng dậy, liền hướng ra ngoài cửa.

Phía sau lại truyền đến tiếng gọi: “Công đa (cha chồng), cha muốn đi đâu?” Kim lão gia cũng không quay đầu lại: “Ta muốn đi sang thôn bên cạnh.” Cảm thấy có điều không đúng, xoay người lại nhìn, đập vào mắt là Tiểu Ngọc cùng một nam nhân xa lạ, Kim lão gia không khỏi ngẩn người, từ khi tin tức Tiểu Viên là công chúa truyền ra, Tiểu Ngọc liền không còn ở nhà, như thế nào mà hôm nay lại về đây, còn gọi mình là cha chồng.

Tiểu Ngọc đi lên phía trước, làm tịch làm bộ hành lễ: “Con dâu gặp qua cha chồng..” Lúc này Kim lão gia thực sự chán ghét nàng, chính là gật đầu một cái rồi đi ra ngòai, ai ngờ lại bị nam tử kia ngăn lại, Kim lão gia lảo đảo một chút nhưng không bị ngã, nhíu mày nhìn Tiểu Ngọc: “Nếu ngươi muốn lấy người khác, ta cũng không quản, giờ ngươi lại muốn làm gì thế?”

Tiểu Ngọc thổi thổi móng tay, cũng không liếc nhìn Kim lão gia một cái: “Cha chồng, dù sao Kim gia cũng tán gia bại sản rồi, ngày thường chắc hẳn ông cũng có tài sản cất giấu chứ, tiểu cô (em chồng) thì bị bắt rồi, ông sao không lấy ra cấp con dâu là ta một ít, đến lúc đó chúng ta đi rồi, sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ông.”

Kim lão gia tức giận đến mức hai mắt đen lại, quải trượng (gậy) trong tay đang muốn hướng lên đánh Tiểu Ngọc, giờ đây Tiểu Ngọc không còn sợ ông đánh nữa, hai tay bắt lấy quải trượng, nhẹ nhàng ấn thả một cái, liền đầy ngã ông trên mặt đất, miệng cười nói: “Lão nhân chết tiệt, ngươi cho là ta sợ ngươi sao? Ban đầu ta chỉ là nhìn vào bạc của nhà ngươi mà thôi.”

Nói xong thì nháy mắt với nam tử kia, nam nhân chưa từng nói chuyện kia liền tiến lên, từ trong giày rút ra một cái chủy thủ (con dao) sáng chói, dán tại bên tai Kim lão gia chậm rãi đi xuống, Kim lão gia bị dọa run run, Tiểu Ngọc vừa lòng nhìn thấy Kim lão gia run rẩy, cúi người sát vào trước mặt Kim lão gia: “Không từ mà biệt, ta đã ở cùng với đứa con ngốc của ngươi nhiều ngày như vậy, đổi lấy một chút tiền cũng là chuyện thường không phải sao?”

Kim lão gia bị những lời nói vô sỉ này của nàng mà suýt nữa phun huyết, lăng lăng nhìn lên nóc nhà, đây là tạo nghiệt gì?

Trong điện Dao Quang, một mảnh tiếng cười hoan hảo, Phùng Viện đang thử lễ phục, tuy rằng không tiếp tục trì hoãn, lễ phục vị đã được định, Tử Thiến ở một bên hầu hạ, cười nói: “Thật sự là chưa gặp qua mĩ nhân nào đẹp như công chúa.”

Phùng Viện nhìn bóng dáng mình trong gương, như trước có phong phạm của đế nữ (con vua), vỗ về nét thêu tinh mỹ trên tay áo, Phùng Viện không khỏi sửng sốt, đây là lễ phục mà rất nhiều tú nương đã dày công thêu trong ba tháng, lại chỉ mặc hai lần ở trước mặt mọi người, một lần là thử lễ phục, lần khác là trong lễ phục vị, sau đó lễ phục này sẽ được che cất đi, may ra có thể mặc ở một vài buổi lễ nữa, ngày đó ở Lạc Kinh, mọi thứ đều phải làm, không nghĩ tới một bộ lễ phục lại tiêu tốn của cải có thể cho một gia đình bình thường sống một đời.

Thấy Phùng Viện sững sờ, Tử Thiến cùng Chanh Nhạn nhìn nhau, cẩn thận hỏi: “Công chúa, người làm sao vậy?” Phùng Viện thu hồi suy nghĩ, không thể không để ý, chỉ có một lần nữa sắc phong, chính mình mới có thể khôi phục thân phận. Cười lắc đầu với Thử Thiến, như trước nàng tiếp tực sửa sang quần áo.

“Thập Lục tỷ tỷ, có tin tức tốt.” Tiếng gọi như vậy, trừ Lan Lăng công chúa, ở trong cung này cũng không có người thứ hai, quả nhiên là Lan Lăng công chúa đang từ bên ngoài tiến vào, chạy nhanh có chút gấp gáp, Phùng Viện liền ý bảo các nàng cởi bỏ lễ phục, chỉ còn lại áo bên trong, Chanh Nhạn cầm kiện ngoại bào phủ thêm cho nàng.

Phùng Viện ngồi xuống, Lan Lăng côn g chúa vừa chạy gấp gáp, hiện giờ đang ngồi uống trà: “Muội muội, tin tức tốt là gì, sao muội vui vẻ như thế?” Lan Lăng công chúa uống trà xong, gạt bỏ chiếc giày, đi chân trần tới trên tháp mà Phùng Viện đang ngồi: “Thập Lục tỷ tỷ, ca ca đã hạ chiếu thư, hạ ngục tòan bộ Kim gia, hơn nữa còn…”bg-ssp-{height:px}

Ân, kết quả này Phùng Viện đã đoán trước, vài ngày trước Huyện lệnh Kiến Khang đã dâng tấu, nói Kim Thị đã tung tin đồn đãi, nói công chúa là giả, hiện tại đã khai hết, xử trí Kim thị theo lý thường, còn hơn nữa cái gì…?

Phùng Viện đóan không ra, cũng không nghĩ đoán, chính là nhìn Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa nhịn không được, nói tiếp: “Ca ca hạ chiếu, tịch thu sản nghiệp Kim gia, cũng ban thưởng tỷ tỷ, coi như an ủi tỷ tỷ.” Đây cũng coi như tin tức tốt đi, dù sao cũng chờ sau khi chiếu thư sắc phong được hạ, cũng nên có chút sản nghiệp.

Lan Lăng một hơi nói xong, nhìn Phùng Viện vẫn vô cùng bình tĩnh, không khỏi đưa tay ra lay lay vai của Phùng Viện: “Tỷ tỷ, sao tỷ vẫn có thể bình tĩnh như vậy?” Phùng Viện cười, từ trước tới giờ Lan Lăng công chúa vẫn ngốc nghếch rực rỡ, chỉ là tâm của chính mình, đã già nua rất nhiều, chụp vỗ tay nàng: “Tỷ còn đang suy nghĩ, làm thế nào để muội có thể gả cho người trong lòng của muội?”

Nhắc tới chuyện này, Lan Lăng không giống như trước hễ nhắc tới là mặt đỏ bừng, nàng hạ mí mắt, trầm mặc không nói, làm sao vậy, bình thường Lan Lăng công chúa đều vui vẻ, giờ sao lại thành như vậy?

Phùng Viện vội vàng lay động nàng, Lan Lăng công chúa sâu kín thở dài: “Tỷ tỷ, bệ hạ đã hạ chiếu, Lan Lăng công chúa đã hạ xuống thành Hạ Hầu Thông.” Đây là chuyện gì, Phùng Viện không khỏi cười lên, Lan Lăng công chúa cũng không hờn giận, chẳng qua là ngốc lăng một chút, lập tức cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng cười nữa, ca ca tuy đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng mà dưa xanh hái không ngọt, chẳng lẽ thân là một công chúa lại cứ sống chết đòi lấy một nam nhân không thích mình.”

Nói xong câu cuối cùng, Lan Lăng công chúa có chút cô đơn, trong mắt ánh lên áng nước, Phùng Viện nhẹ nhàng để đầu nàng tựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về, thuận thế để Lan Lăng công chúa nằm bò trên đùi nàng, Lan Lăng công chúa đang xoắn xoắn khăn lụa trong tay, bĩu môi nói: “Hắn không chịu thú bản công chúa, là hắn không có phúc khí.”

Nói xong thì ngẩng đầu nhìn Phùng Viện, còn thật sự nói: “Muội sẽ xem hắn thú dạng nữ nhân giống nữ nhân Cổ gia kia, nháo cho gia đình hắn không yên, mới có thể tiêu óan khí trong lòng muội.”

Phùng Viện không khỏi nở nụ cười: “Được rồi, muội tội gì phải vậy chứ?” Đầu Lan Lăng công chúa ở trên đầu gối Phùng Viện hoạt động một chút, ngáp một cái: “Dạ, ngẫm lại, giống nữ nhân Cổ gia kia, khắp thiên hạ tìm không ra đâu.” Nói xong Lan Lăng công chúa hướng sang bên nói: “Vẫn là mỹ mạo Dương hoàng hậu năm đó, tỷ tỷ là nữ nhi của người, diện mạo cũng giống hệt, tính tình cũng giống.”

Mẫu hậu nàng là điều cấm kị trong hoàng cung này, nghe Lan Lăng nhắc tới mà Phùng Viện sửng sốt một chút, lấy tay sờ sờ mặt mình, nếu không giống mẫu hậu như vậy, khi ở Kim gia sẽ bị ít giày vò hơn, bất quá nếu cứ như vậy, chỉ sợ chính mình cam chịu như thế đi? Dù sao, ở trong hoàng cung lúc này mẫu hậu nàng đã bị coi là cấm kị.

Lan Lăng công chúa không biết nàng vừa nói ra điều cấm kị, mí mắt ngày càng nặng trĩu, lại ngáp một cái, mềm cả người, Phùng Viện cảm thấy trên đùi nặng hơn, biết Lan Lăng ngủ rồi. Chậm rãi đem chân dịch ra bên sườn tháp, giúp đỡ nàng nằm thẳng, Tử Thiến cũng tiến lên hỗ trợ, Phùng Viện xuống khỏi tháp, mới cảm thấy chân có chút tê tê.

Chanh Nhạn bước lên trước đỡ lấy nàng, Phùng Viện nhìn Lan Lăng công chúa đã ngủ rất ngon, một bàn tay đặt ở một bên đầu, mắt nhắm lại, ngủ an ốn, nàng không khỏi mỉm cười, tuy rằng trở lại trong cung mấy tháng, nhưng một giấc ngủ như vậy nàng lại không ngủ được, Phùng Viện thở dài một tiếng.

Lưu lại hai cung nữ ở trong điện hầu hạ, Phùng Viện cùng Tử Thiến đi ra khỏi Dao Quang điện, từ khi thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp, không giống như hồi mới vào cung không ra bên ngoài, vẫn thường đi dạo bên ngoài một chút, trừ bỏ Lan Lăng công chúa, một vài phi tử ngẫu nhiên lại đây, ao hoa sen gần điện từ khi nở giờ đã tới lúc tàn, ngẫu nhiên sẽ có thuyền nhỏ lui tới, là cung nữ đi hái đài sen.

Phùng Viện nghỉ chân nhìn một hồi, Tử Thiến nghịch ngợm, đã đứng bên cạnh ao, tay đang với đài sen gần bờ, Phùng Viện thấy nàng đứng ngày càng gần nước, còn chưa kịp nói một câu cẩn thận, Tử Thiến liền bùm một tiếng ngã vào trong ao.

Chanh Nhạn kinh hô ra tiếng, Phùng Viện thấy Tử Thiến giãy dụa trong nước, đang dần dần chìm xuống, vội gọi người, bên cạnh ao có mấy tiểu hoạn quan, nghe thấy tiếng kêu vội chạy tới rồi, Phùng Viện thấy bọn họ ở cách xa, có một chút sốt ruột, đợi bọn họ tới thì Tử Thiến cũng đã…?

Lúc này, xa xa có một ngừơi chạy tới, cởi ngoại bào, vội vã nhảy xuống ao, bơi tới bên người Tử Thiến, đem nàng nổi lên mặt nước, mấy hoạn quan đã chèo thuyền tới, đem Tử Thiến cứu lên.

Phùng Viện thấy Tử Thiến không có việc gì, tâm lúc này mới thả xuống, nam tử đã leo lên bờ, người đi cùng hắn cầm kiếm cùng ngoại bào đi tới, nói: “Lâm huynh, đồ của huynh.” Phùng Viện lệnh cho người bên cạnh đưa Tử Thiến về Dao Quang điện, phân phó Chanh Nhạn đi tạ ơn nam tử kia, nam tử ngẩng đầu, Phùng Viện không khỏi sửng sốt, người nọ là nam tử mà nàng đã biết, Lâm Ca.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio