Tiểu Lan nghe thị nữ quát mắng, vội thi lễ, đứng dậy ôm đứa nhỏ muốn đi, Phùng Viện lúc này càng khẳng định, phụ nhân này chính là Tiểu Lan, ngày xưa còn ở Kim gia, Tiểu Lan luôn hé ra khuông mặt tròn vui mừng, lúc này đã gầy yếu rất nhiều, khóe mắt còn có nhiều nếp nhăn thật sâu, lúc đưa tay ôm đứa nhỏ, bàn tay khô giống như vỏ cây, Phùng Viện thở dài, Tiểu Lan, chỉ hơn mình một tuổi.
Thấy Tiểu Lan đứng dậy phải đi, Phùng Viện ý bảo thị nữ, thị nữ tiến lên tiếp nhận đứa nhỏ của Tiểu Lan, sau đó lui xuống, thị nữ cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gọi Tiểu Lan lại: “Phụ nhân, điện hạ muốn hỏi chuyện ngươi.” Nói xong, tiến lên tiếp nhận đứa nhỏ rồi lui xuống.
Một lần nữa Tiểu Lan bị gọi lại, co quắp bất an đứng ở bên kia, Lang Gia công chúa trở về, chủ cũ Kim gia, cả nhà bị giết, tin tức này Tiểu Lan đã biết, nhưng người truyền tin dường như có ác ý cười nói: “Tiểu Lan, ngươi đừng nghĩ Tiểu Viên kia còn nhớ tình bạn cũ, nàng ta đã hạ lệnh truy sát cả Kim gia, tự nhiên cũng sẽ không quên ngươi từng là người làm của Kim gia.”
Trượng phu bạc tình vừa nghe người nọ nói như vậy, liền đuổi nàng và đứa nhỏ nàng sinh hạ ra khỏi cửa, cùng đường nàng mới nhảy sông tự sát.
Nghĩ tới đây, Tiểu Lan quỳ xuống: “Điện hạ, cầu người thả ta đi, người muốn giết ta cũng không sao, nhưng nữ nhi của ta còn nhỏ như vậy, đừng giết nàng mà.”
Đang suy nghĩ nói gì với Tiểu Lan, lại nghe những lời này của Tiểu Lan, Phùng Viện hỏang sợ, thấy Tiểu Lan quỳ và dập đầu không ngừng, mở miệng nói: “Tiểu Lan, ta khi nào nói muốn giết người, ngươi mau đứng lên đi.”
Khuôn mặt Tiểu Lan giàn dụa nước mắt, dập đầu kêu bang bang, trên trán xuất hiện một vệt hồng lớn, thấy nàng không nghe mình nói chuyện, Phùng Viện tiến tới kéo nàng dậy: “Tiểu Lan, ngươi mau đứng lên, có cái gì thì nói ra.”
Tiểu Lan khóc không ngừng, nhìn Phùng Viện, lại nhìn phía bên ngòai, có thể nhìn thấy thị vệ đứng ở đầu thuyền, liền run lên một chút, Phùng Viện rót ly trà ấm, lại bỏ ra một cái khăn, đưa cho Tiểu Lan: “Lau mặt đi.” Tiểu Lan thấy động tác của Phùng Viện
không muốn giết mình, chần chờ tiếp nhận ly trà, chiếc khăn tím của Phùng Viện là loại tơ lụa tốt nhất, góc khăn còn thêu hình một con chim khách, còn có thể ngửi thấy hương thơm từ chiếc khăn.
Cái này Tiểu Lan khôg dám tiếp nhận, uống hai ngụm trà, định dùng tay áo lau mặt, đột nhiên nhớ tới Tiểu Viên trước mặt không còn là nha hòan Tiểu Viên ở Kim gia, giờ đã được sắc phong công chúa hoàng gia, tay để xuống động cũng không dám động.
Phùng Viện thấy hành động của nàng, biết hiện tại nói gì cũng không được, nhìn ra bên ngòai kêu một tiếng: “Trịnh thượng nghi.” Trịnh thượng nghi lên tiếng tiến vào, bước lên hành lễ trước mặt Phùng Viện. Phùng Viện chỉ vào Tiểu Lan nói: “Đây là một cố nhân của ta, còn thình thượng nghi dẫn nàng đi đổi quần áo, rửa mặt một chút rồi dẫn quay lại đây gặp ta.”
Cố nhân, nhìn bộ dạng nao núng của Tiểu Lan, Trịnh thượng nghi nhăn lông mi, vẻ mặt ôn hòa nói: “Mời theo ta đi đến đây đi.”
Đến lúc này, lòng Tiểu Lan có chút trấn định, lúc Tiểu Viên ở Kim gia, là người thực ôn hòa, chẳng lẽ thành công chúa thì tính tình lại vòng vo lắt léo? Thi lễ với Phùng Viện, lúc này mới theo Trịnh thượng nghi ra ngòai.
Phùng Viện ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc trên bờ, trong lòng thở dài, Tiểu Lan, năm đó là một cô nương hoạt bát lanh lợi, bởi vì đối tốt với mình một chút, đã bị Kim tiểu thư gả đi, nhìn qua nàng thật không tốt, chính mình ngày đó sao không thẩm tra tìm hiểu nàng đã đi đâu?
Với tính tình của Kim tiểu thư, sao có thể tìm đối tượng tốt cho Tiểu Lan chứ? Phùng Viện nhẹ nhàng thở dài, phía sau có người nắm vờ vai nàng: “A Viện sao thở dài?” Phùng Viện nghe thấy thanh âm của Lâm Ca, nhích lại gần: “Mới vừa rồi gặp được một cố nhân, không khỏi thở dài, ngày đó nếu không có Lâm lang, hôm nay thiếp ở phương nào đâu?”
Lâm Ca nghe thấy nàng nói gặp cố nhân, nghe câu sau, biết Phùng Viện gặp lại hạ nhân Kim gia, nắm chặt bả vai nàng: “A Viện phải làm thê tử của ta, như thế nào lại lưu nào nơi nào?” Lời này Phùng Viện rất thích nghe, bên môi lộ ra tươi cười.
Trịnh thượng nghi ho khan: “Điện hạ, người đã mang đến.” Phùng Viện đẩy Lâm Ca ra, đứng dậy nhìn Tiểu Lan, lúc này tóc Tiểu Lan được búi lại, thay đổi kiện quần áo tốt, nước mắt trên mặt đã được lau đi, nhìn tốt hơn rất nhiều so với lúc nãy, thấy Phùng Viện nhìn mình, vừa rồi được Trịnh thượng nghi dạy qua, lui ra phía sau, quỳ xuống dập đầu: “Dân phụ tham kiến Hội Kê công chúa.”
Nói xong liền đoan chính quỳ ở đó, Lâm Ca cười một cái, đứng dậy đi ra ngòai, Trịnh thượng nghi đi ra ngòai, trong khoang thuyền lớn chỉ còn lại hai người các nàng, Phùng Viện tiến lên nâng Tiểu Lan dậy: “Ngày đó nếu không có ngươi, ta còn sống được sao?” Nghe nhắc tới ngày đó, Tiểu Lan chảy nước mắt, chính là dùng tay lau đi, không cho nó rơi xuống.
Phùng Viện đỡ nàng ngồi xuống, Tiểu Lan làm sao dám ngồi, chỉ dám mấp mé trên cái ghế, nhìn động tác của Tiểu Lan, Phùng Viện thở dài, hết thảy đều không giống nữa, hôm nay chính nàng đã làm công chúa cao cao tại thượng, mà Tiêu Lan, chung quy chỉ là một nô tì.bg-ssp-{height:px}
Nhẹ nhàng lắc đầu, đem suy nghĩ này đuổi đi, Phùng Viện cười nói: “Mới vừa rồi lời ngươi nói với ta là có ý gì, là ai nói ta muốn giết ngươi? Ta cùng ngươi ở Kim gia hơn hai năm, chẳng lẽ ta là người nhẫn tâm như vậy sao?”
Tiểu Lan liếc mắt nhìn biểu tình của Phùng Viện, thì thào nói: “Là Tiểu Ngọc nói, điện hạ muốn giết tòan bộ người Kim gia, nàng ta không có biện pháp, phải bỏ chạy đến nông thôn, ai biết là nàng ta lại nói dối.” Nói xong, Tiểu Lan hiểu được nàng quá dễ tin người khác, tốt xấu đều phải hỏi cho rõ ràng, cứ như vậy mang theo nữ nhi nhảy xuống sông, súyt chút nữa là mất mạng rồi.
Tiểu Ngọc, một cái tên hiện lên trong đầu Phùng Viện, nàng nhăn mày, Tiểu Ngọc tuy là liên can, nhưng nàng ta đã chạy thóat lâu rồi, chủ ác đã bị bắt, nàng trốn như vậy, không bị tòan lực lùng bắt cũng là chuyện thường. Nghĩ tới Tiểu Ngọc, Phùng Viện lại nghĩ tới một người khác, chính là Kim đại gia không có nhìn thấy, không biết hiện tại hắn ở phương nào?
Chẳng lẽ lại chạy trốn cùng Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc lại tốt như vậy sao? Phùng Viện đưa tay trấn an Tiểu Lan: “Tốt rồi, Tiểu Ngọc đang bị truy bắt, nhưng ngươi sao lại bị giết đâu? Ta cảm tạ ngươi còn không kịp nha?” Tiểu Lan hít sâu một hơi, trên mặt rốt cục lộ ra tươi cười: “Nô tì cũng nghĩ Tiểu Viên là người như vậy, nhưng công chúa, giờ người không còn giống Tiểu Viên như trước nữa.”
Phùng Viện hạ mí mắt, công chúa và Tiểu Viên, đích thật là không giống, chỉ là không ai nói toạc ra mà thôi.
Không khí xấu hổ lưu động trong khoang thuyền, Tiểu Lan thấy thế, nghĩ nghĩ nói: “Điện hạ nếu chưa từng muốn giết nô tì, nô tì liền mang đứa nhỏ về tìm phụ thân đứa nhỏ, hảo hảo sống tốt.”
Tìm phụ thân của đứa nhỏ? Linh quang chợt lóe, Phùng Viện nói: “Tiểu Lan, ngươi là bị nam nhân kia đuổi đi?” Tiểu Lan nghe phải câu hỏi trúng tâm sự, cúi đầu không nói lời nào, Phùng Viện tinh tế xem xét, thấy trên tay nàng, hiện lên cái sẹo, mà không phải chỉ một vết mà có rất nhiều vết sẹo.
Thanh âm Phùng Viện có chút run rẩy: “Hắn, hắn còn đánh ngươi?” Bên môi Tiểu Lan lộ ra tia cười khổ: “Vợ chồng thôi, đầu giường đánh nhau, cuối giường lại hòa hợp mà.” Tuy là nói thế, nhưng Phùng Viện vẫn nghe ra thấy có chút chua sót, Phùng Viện luôn nghĩ, nam nhân đánh thê tử, chính là tội ác tày trời, mà Tiểu Lan, còn muốn mang nữ nhi về tìm hắn, Phùng Viện có chút lo lắng.
Nàng đứng lên: “Tiểu Lan đừng sợ, ta sai người đưa ngươi trở về, cùng hắn chia tách đi, đến lúc đó ngươi muốn gả cho ai liền gả cho người đó.” Nụ cười bên môi Tiểu Lan lại càng chua sót: “Điện hạ, dân phụ không phải là điện hạ, điện hạ có thể làm chuyện muốn làm, nhưng dân phụ thì không thể.”
Phùng Viện không có gì có thể nói nữa, Tiểu Lan không phải nàng, nàng chính là công chúa, trầm mặc hồi lâu, Phùng Viện mới cười nói: “Nếu như thế, ta cũng không ép buộc ngươi, hắn có gia sản gì không, có thể cho ngươi cơm no áo ấm sao?” Trên mặt Tiểu Lan lại càng chua sót, nàng nhìn Phùng Viện: “Tuy nói là có vài mẫu đất, năm nào được mùa thì còn vừa đủ, năm nào mất mùa thì ….” Tiểu Lan không nói tiếp nữa.
Phùng Viện vỗ vỗ vai nàng: “Không cần nói nữa, ta sẽ đưa ngươi ba trăm mẫu đất cùng một khu tòa nhà.” Nghe Phùng Viện nói xong, Tiểu Lan bị khiếp sợ, vừa muốn đứng lên dập đầu với Phùng Viện, Phùng Viện đã đè nàng lại: “Bất quá không phải ta cho ngươi, là cho nữ nhi của ngươi, chờ nàng chậm rãi lớn lên, tìm một thầy giáo, dạy dỗ nàng.”
Tiểu Lan nghe ra Phùng Viện có chút trách cứ, cúi đầu không nói lời nào, Phùng Viện thở dài, lệnh cho thị nữ ôm nữ nhi của Tiểu Lan vào, nữ nhi cũng đã được tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
Tiểu hài tử mặc một thân quần áo mới, trên trán lại dùng son điểm một điểm đỏ, bị thị nữ ôm tiến vàô, thấy mẫu thân, bổ nhào vào trong ngực Tiểu Lan: “Nương, hôm nay có phải là Tết hay không, như thế nào lại có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon?” Phùng Viện nghe tiếng nói non nớt của đứa nhỏ mà tâm rung động, bên môi nàng nụ cười lại càng nhu hòa, nghĩ tới đứa nhỏ…
Phùng Viện nhớ tới, hình như tháng này của nàng còn chưa tới, đợi tới Ngô Hưng liền truyền lang trung tới một chuyến.
Đùa với đứa nhỏ một hồi, ở trước mặt nữ nhi, Tiểu Lan khẩn trương rất nhiều, Phùng Viện vốn muốn hỏi thêm một chút cuộc sống của Tiểu Lan, nhưng nhìn dáng vè khẩn trương của Tiểu Lan, xem ra hỏi cũng không có kết quả, phân phó thị nữ đưa mẹ con các nàng lui xuống, chình mình liền ngồi bên cửa.
Tiếng bước chân của Lâm Ca vang lên, tay để lên vai Phùng Viện: “Ta còn nghĩ, nàng sẽ giữ các nàng lại để cùng dùng bữa.” Phùng Viện không quay đầu lại, thở dài nói: “Lâm lang, mọi thứ đều thay đổi.” Lâm Ca ngồi bên người nàng: “Chỉ cần ta không thay đổi là tốt rồi.” Nghe những lời này, nụ cười bên môi Phùng Viện lại càng sâu.
Lâm Ca vỗ vai nàng: “Ta đã sai người đi tìm Tiểu Ngọc kia.” Phùng Viện tức giận nói: “Được lắm, chàng dám nghe lén thiếp nói chuyện.” Lâm Ca cầm lấy đôi bàn tay trắng ngần như phấn, nói ở bên tai nàng: “Vậy để ban đêm vi phu bồi tội được không?”