Công Lược Trái Tim

chương 754

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Uống thuốc có hại cho sức khỏe

Tang Du cúi đầu, hừ nhẹ.

Sau đó bầu không khí trong phòng liền trở nên ái muội.

Cả hai người đang ngồi trên mép giường, Thẩm Bồi Xuyên ngồi thẳng hai tay chắp lại trên đầu gối.

Tang Du khẽ rũ mắt xuống, lông mi rung nhẹ, bàn tay nhỏ bé có chút lo lắng kéo góc áo choàng tắm. Đột nhiên mu bàn tay cô ấy bị người nào đó nắm lấy, lòng bàn tay liền tiếp xúc một bàn tay ấm áp và có vài vết chai mỏng: “Ngồi ở đây.”

Tang Du đứng dậy, Thẩm Bồi Xuyên đỡ eo cô ấy và để cô ấy ngồi trên đùi mình.

Anh ấy nhướng mắt, trầm giọng nói: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Tang Du cụp mắt, một lọn tóc xõa ra lướt qua mặt Thẩm Bồi Xuyên, nhiệt tình trong máu anh ấy như tăng thêm ít, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng ở áo choàng của Tang Du. Áo choàng liền được nhẹ nhàng mở ra.

Cơ thể Tang Du bất giác trở nên căng thẳng, cô ấy nắm lấy tay anh ấy, Thẩm Bồi Xuyên ngước mắt nhìn cô ấy và thấy cô cũng đang nhìn anh ấy.

Bốn mắt đối diện nhau, trong gang tấc ánh mắt của cả hai người giao nhau, Thẩm Bồi Xuyên nghĩ rằng cô ấy sợ liền nói: “Nếu em chưa sẵn sàng…”

Chưa kịp nói hết lời, Tang Du đã hôn lên đôi môi mỏng của anh ấy, chặn đứng những lời anh ấy đang định nói.

Sự khác biệt giữa hai người đã được đâm thủng, chính Tang Du là người chủ động nên mọi chuyện đều thuận theo dòng chảy.

Thẩm Bồi Xuyên đè cô ấy xuống giường, Tang Du chỉ cảm thấy trước ngực một mảng lạnh lẽo, áo choàng tắm cũng bị nới lỏng ra.

Thao bản năng, cô ấy muốn dùng tay che lại, nhưng Thẩm Bồi Xuyên đã kịp nắm lấy tay cô ngăn cản, sau đó ánh mắt anh ấy đều dán chặt vào thân hình người nằm trên giường.

Mặt cô ấy nóng bừng, tim đập thình thịch.

Thân hình của Tang Du phát triển cũng rất đầy đủ, dù không quá đầy đặn nhưng những gì cần có thì đều đủ, cô ấy còn có làn da trắng và dáng người thanh mảnh.

Cô ấy cắn môi nói: “Anh có mua thuốc không?”

Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên thâm thúy nhìn cô, thanh âm trầm thấp, khàn khàn nói: “Vì sao em lại phải mua thuốc?”

Hơn nữa, mua thuốc gì cơ chứ?

“Thuốc… Thuốc tránh thai.” Tang Du vẫn muốn hoàn thành quá trình học, hơn nữa cô ấy cũng không muốn sinh con sớm như vậy.

“Uống thuốc tránh thai có hại cho sức khỏe của em không?” Thẩm Bồi Xuyên có chút khó chịu, làm sao anh ấy có thể quên chuyện này được chứ.

Anh ngả người ra sau, đột nhiên nhớ ra, ôm cổ Tang Du nói: “Làm xong rồi uống cũng được.”

Bây giờ không phải là có loại thuốc tránh thai khẩn cấp trong bảy mươi hai giờ sao?

Thẩm Bồi Xuyên thu dọn quần áo: “Anh đi mua… nhưng mà uống thuốc có hại cho sức khỏe.”

Tang Du gật đầu.

Thẩm Bồi Xuyên thay quần áo và đi ra ngoài, Tang Du đắp chăn bông và nằm trên giường, chỉ để hở một cái đầu và gò má ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cái cảm giác được quan tâm, chăm sóc thật sự tốt vô cùng.

Cô ấy cảm thấy bản thân mình thật sự vô cùng may mắn, tuy lớn lên trong hoàn cảnh không tốt nhưng sau này lại có thể gặp được người như Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy trưởng thành, ổn định và còn biết cách chăm sóc người khác.

Cô ấy muốn nhanh chóng tốt nghiệp rồi sinh cho anh một đứa con.

Cô thực sự muốn xem anh ấy sẽ trở thành một người bố như thế nào.

Chợt cô ấy vô cùng mong chờ.

“Reng reng.” Đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông, khi cô ấy nhìn vào thì nhận ra đó là điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên, hóa ra khi ra ngoài anh ấy quên không cầm theo điện thoại.

Cô ấy với tay cầm lấy điện thoại, trên đó hiện tên của Tô Trạm.

Cô ấy suy nghĩ một hồi nhưng vẫn quyết định nhận điện thoại.

“Chào anh.”

“Tôi là người ở trong lữ đoàn cảnh sát giao thông đây, cho hỏi cô có biết Tô Trạm không?”

Tang Du ngồi dậy nói: “Ừ, sao vậy?”

Làm sao cảnh sát giao thông lại gọi đến đây?

Tang Du đột nhiên ngồi thẳng dậy.

“Anh ta lái xe sau khi uống rượu bia nên bị tai nạn xe hơi. Bây giờ anh ta đã được đưa đến phòng cấp cứu. Nếu cô là người nhà của anh ta, xin vui lòng đến đây ngay lập tức.”

Tang Du ngạc nhiên, uống rượu bia rồi lái xe? Cấp cứu?

“Bây giờ tình hình anh ta như thế nào rồi?”

Cô ấy nhấc chăn rồi bước ra khỏi giường, tìm quần áo mặc vào.

“Vẫn chưa tỉnh lại, nên cô đến đây càng sớm càng tốt.”

“Được, được rồi, bây giờ anh ta đang ở bệnh viện nào?”

Người ở đầu dây bên kia nói xong địa chỉ liền cúp máy.

Tang Du không có quần áo ở đây nên chỉ có thể mặc tạm áo phông của Thẩm Bồi Xuyên, may mà nó đủ dài để mặc như váy ngắn dài đến ngang đùi.

Lúc Thẩm Bồi Xuyên quay lại thì thấy cô ấy đang buộc tóc trong phòng tắm, trên tay cầm một chiếc túi màu đen, nên hỏi: “Tại sao em lại đứng dậy?”

“Anh về rồi, không có gì đâu, Tô Trạm bị tai nạn giao thông, bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, nghe nói là đang nằm trong phòng cấp cứu, không biết thương tích như thế nào.” Tang Du lo lắng nói.

Thẩm Bồi Xuyên hỏi anh ta đang ở bệnh viện nào.

Tang Du nói địa chỉ một lần nữa.

“Em ở nhà ngủ đi, anh qua xem một chút.” Thẩm Bồi Xuyên đặt túi đen trong tay xuống rồi rời đi.

“Để em đi cùng với anh.” Tang Du lo lắng nói.

Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn cô ấy một cái, trên người cô ấy chỉ có một cái áo dài, mặc dù che được tới đùi, nhưng vẫn quá hở hang, anh liền nói: “Em ở nhà đi, nếu có chuyện gì anh sẽ gọi cho em ngay.”

Anh ấy cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh ấy mở ví lấy một tấm thẻ đưa cho cô: “Em thích mua quần áo hay mua gì thì lấy tiền này mà mua.”

Tang Du lắc đầu: “Em không cần, em có…”

Thẩm Bồi Xuyên kéo tay cô ấy rồi nhét thẻ vào trong tay, xoay người rời đi.

Tang Du đứng đó nhìn theo bóng lưng anh ấy nói: “Anh nhớ lái xe cẩn thận.”

Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Anh biết rồi, em đóng cửa chắc chắn rồi đi ngủ trước đi.”

Tang Du gật đầu.

Thẩm Bồi Xuyên đã lái xe đến bệnh viện và cũng nắm được sơ sơ tình hình.

Buổi tối bọn họ đều uống rượu, Tô Trạm thay mặt mọi người gọi điện thoại cho tài xế, nhưng cuối cùng anh ta không thèm gọi, đòi tự mình lái xe. Theo miêu tả của cảnh sát giao thông, mặc dù bên kia cũng có một phần trách nhiệm nhưng do Tô Trạm lái xe lúc đang say nên lỗi nặng hơn.

Anh ta sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm và bị tịch thu giấy phép lái xe.

Bây giờ không chỉ có Tô Trạm bị thương, mà tài xế trên chiếc xe kia cũng bị thương.

Cũng đang điều trị.

Bây giờ những thứ này đối với Thẩm Bồi Xuyên đều không quan trọng, mà quan trọng nhất là, vết thương của Tô Trạm như thế nào?

“Vẫn chưa rõ.” Cảnh sát giao thông chỉ nói trên người anh ta có rất nhiều máu.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ phẫu thuật mặc áo blouse màu xanh lam bước ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio