Chương : Cậu cứ tiếp tục giả bộ đi
Thẩm Bồi Xuyên kịp thời ngừng lại nhưng Tần Nhã vừa mới bước vào vẫn nghe thấy tiếng, cô ấy liếc nhìn xung quanh căn phòng thấy không còn ai khác vì vậy lên tiếng hỏi: “Anh vừa mới nói chuyện với ai vậy.”
“Anh, anh có nói chuyện sao?” Thẩm Bồi Xuyên cố tỏ ra bình tĩnh.
Tần Nhã gật đầu đầy chắc chắn: “Anh có nói mà, nói là ăn cái gì cậu đói chưa?”
“Không có em nghe nhầm rồi.” Thẩm Bồi Xuyên sờ mũi phủ nhận, Tần Nhã cảm thấy kỳ quái cô ấy không hề có nghe nhầm mà rõ ràng là anh ấy đã nói chuyện.
Cô ấy cúi đầu nhìn Tô Trạm đang nằm trên giường, anh ta vẫn còn đang hôn mê.
“Sao em lại trở về rồi? Ăn cơm sớm như vậy à?” Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu xem thời gian mới khoảng mười phút thôi rõ ràng là không đủ thời gian ăn cơm.
Thực ra Tần Nhã đã đến nhà hàng chỉ là cô ấy quên mang theo ví tiền và di động nên quay về để lấy đồ, bà cụ vẫn còn đang ở đó không muốn ăn vì vậy cô phải khuyên nhủ bà ấy một chút.
“Vẫn chưa ạ.” Tần Nhã cầm điện thoại và ví tiền trên bàn đưa cho anh ấy xem: “Em đến nhà hàng thì mới phát hiện không có tiền để thanh toán.”
Thẩm Bồi Xuyên hiểu ra: “Vậy em mau đi đi để anh trông ở đây cho.”
Tần Nhã gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ liếc nhìn về phía giường một chút. Tô Trạm vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cô ấy cảm thấy khó hiểu rõ ràng là vừa rồi Thẩm Bồi Xuyên đã mở miệng nói chuyện.
“Anh Thẩm anh muốn ăn gì không? Em mua về cho anh?” Tần Nhã lên tiếng.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Thật sự không cần đâu trong nhà anh vẫn còn có người nữa.”
Cô ấy mỉm cười: “Quên mất anh Thẩm bây giờ đã là người có gia đình rồi, trước kia em không có mặt nên bây giờ nói một tiếng chúc phúc muộn màng, anh Thẩm tân hôn vui vẻ nhé!”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cảm ơn!”
Cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Anh thật sự không ăn thì em đi đây.”
Nhưng anh ấy vẫn nói không cần, sau khi Tần Nhã rời khỏi Thẩm Bồi Xuyên mới thở dài một hơi.
Lần này nhìn Tần Nhã đi xa anh ấy mới đụng một chút vào Tô Trạm: “Người đã đi rồi có phải lúc nãy cô ấy đã nghi ngờ hay không?”
Tô Trạm mở mắt ra: “Cậu làm sao vậy? Ngay cả một người phụ nữ cũng không lừa nổi?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Tại sao bây giờ lại đổ cho anh ấy vậy?
“Tô Trạm, mẹ kiếp lương tâm của cậu bị chó ăn rồi phải không? Có tin hay không bây giờ tôi đi nói với bà cụ và Tần Nhã là cậu đang giả vờ? Để cho cậu chết ở đây mà không ai thèm quan tâm đến?”
“Hi hi, chẳng qua tôi lo lắng mà thôi.” Tô Trạm lập tức nhận thua, đúng là sợ Thẩm Bồi Xuyên vạch trần anh ta đến lúc đó anh ta thật sự không có cách nào cứu vãn.
Thẩm Bồi Xuyên hừ một tiếng và ngồi xuống ghế rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực một chút, lừa người ta lâu rồi nếu bị phát hiện thì cậu cũng không có quả ngọt mà ăn đâu, tốt nhất thấy đủ thì dừng lại.”
Anh ta nói: “Tôi biết rồi tôi sẽ nhìn mà làm có thể rót cho tôi cốc nước được không? Tôi khát quá.”
Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy rót nước cho anh ta và hỏi: “Cậu muốn ăn gì không?”
Tô Trạm nói: “Tôi không đói.”
Anh ấy gật đầu và đỡ anh ta dậy rồi đưa nước cho anh ta.
Anh ta lắc đầu: “Tay tôi không cử động được cậu không giúp tôi à.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
“Đừng giả vờ với tôi.”
“Thật mà.” Tô Trạm không phải là không thể động mà là anh ta không muốn, hễ cử động là toàn thân lại đau nhức.
Thẩm Bồi Xuyên đưa nước đến bên miệng anh ta: “Cho cậu sặc chết.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu cái người này sao lòng dạ lại độc ác như vậy? Tôi chết rồi thì cậu có lợi gì chứ?”
“Tôi có thể yên tĩnh.” Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cậu mau uống đi, uống xong rồi thì nằm xuống để tránh bị người khác nhìn thấy.”
“Không đâu, lúc này sẽ không có ai tới nữa đâu.”
Thẩm Bồi Xuyên cố ý buông tay đột ngột, phía sau lưng không có người đỡ nên Tô Trạm ngã về phía sau và đụng phải vết thương trên người đau đến mức nhăn nhó: “Thẩm Phồn Xuyên ông nội nhà cậu có phải muốn để tôi ngã chết hay không?”
Anh ấy đặt chiếc cốc xuống: “Tôi cũng muốn lắm chứ.”
“Cậu cút đi mau đi đi.” Dáng vẻ của Tô Trạm dường như rất đau đớn.
Thẩm Bồi Xuyên bật cười: “Đau thật à?”
Tô Trạm trừng mắt với anh ấy: “Cậu nói thử xem?”
Thẩm Bồi Xuyên thu lại ý cười: “Nếu cậu thật sự cảm thấy đau thì tôi yên tâm rồi.”
Tô Trạm: “…”
Anh, anh ấy đang đùa gì vậy?
Có còn là anh em tốt nữa hay không?
Lương tâm bị chó gặm rồi à?
Độc ác như vậy?
Thẩm Bồi Xuyên thong thả lên tiếng: “Cậu lừa gạt Tần Nhã và bà cụ nên tôi không thể đòi lại một chút giúp họ à?”
Tô Trạm: “…”
“Cậu, cậu, cậu rốt cuộc đứng về phía ai vậy?”
“Tôi chỉ đứng về phía kẻ yếu.”
Tô Trạm: “…”
“Tôi không phải kẻ yếu hay sao?”
Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu mà yếu ớt à? Cậu chắc chắn chứ, cậu không phải là kẻ chủ mưu sao?”
Tô Trạm: “…”
Không còn gì để nói nữa rồi.
Thẩm Bồi Xuyên không đấu võ mồm cùng anh ta nữa mà để cho anh ta nghỉ ngơi.
Anh ấy ngồi yên tĩnh bên cạnh, không bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên là Tang Du gọi đến nói là đưa đồ ăn qua.
Cô ấy hỏi anh ấy ở phòng bệnh nào.
Thẩm Bồi Xuyên nói cho cô ấy biết số phòng.
“Ai đến vậy?” Tô Trạm hỏi.
“Tang Du.” Anh ấy đáp lại.
“Ồ là cô ấy à.” Anh ta còn tưởng là Tần Nhã và bà cụ đã quay lại cơ.
Thẩm Bồi Xuyên gác chân lên nhau và thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Cô ấy là ai?”
Anh ta chớp mắt: “Cô ấy chính là Tang Du, vợ của cậu đó.”
“Còn gì nữa?” Lúc này khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc.
Sao Tô Trạm lại không nhìn ra anh ấy đang không vui chứ?
Anh ta hắng giọng: “Tôi có nói sai sao? Chẳng lẽ không phải là vợ cậu à?”
“Giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi.” Thẩm Bồi Xuyên bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa tôi đi nói cho Tần Nhã nên xưng hô thế nào.”
Tô Trạm: “…”
Đe dọa, đây chính là đe dọa một cách trần trụi.
Anh ấy có còn là con người nữa không?
Anh ta đã bị thương như vậy rồi còn bắt nạt anh ta?
Lần sau nếu như anh ta có cơ hội uống rượu lái xe thì nhất định sẽ dẫn theo Thẩm Bồi Xuyên đi cùng để cho anh ấy nếm thử cảm giác bị thương, hừ!
Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh khẽ bị đẩy ra Tang Du xách hộp cơm đi vào.