Chương Tự kiểm điểm cho tốt
Tông Cảnh Hạo hỏi: “Em giận à?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, nói: “Không.”
Nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Trang Tử Khâm mang bữa sáng đến. Tông Cảnh Hạo nhấc chăn lên, bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau cô quay lại đặt cô ngồi trên ghế trước bàn. Lâm Tân Ngôn nói: “Hiện tại em không muốn ăn, đặt em lên giường đi.”
Tông Cảnh Hạo đặt cô lên giường, cô kéo chăn quay lưng về phía anh: “Anh ăn trước đi, em hơi buồn ngủ, em ăn sau.”
Trang Tử Khâm sắp xếp đồ ăn rồi bước tới: “Ban ngày con ngủ, buổi tối lại ngủ. Bây giờ vẫn còn ngủ được? Ăn trước đi, để lát nữa thì nguội mât.”
Bà không biết Lâm Tân Ngôn đang giận Tông Cảnh Hạo.
Đi tới, thuyết phục Lâm Tân Ngôn: “Con ăn không phải cho mỗi con, còn phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ. Mau đứng dậy ăn cơm đi.”
Lâm Tân Ngôn không nói lời nào.
Tông Cảnh Hạo đứng bất động, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Trang Tử Khâm nhìn đi nhìn lại hai người, tựa như nhận ra họ đang cãi nhau.
Bà không biết ai đúng ai sai, nhưng bà nghiêng về Lâm Tân Ngôn trước: “Hai đứa cãi nhau à? Sức khỏe của Ngôn Ngôn bây giờ thế nào anh biết rõ nhất, anh vẫn còn cãi nhau với con bé?”
Tông Cảnh Hạo không giải thích, anh chỉ nhìn Lâm Tân Ngôn.
Trang Tử Khâm chắc chắn lần này bọn họ cãi nhau thật. Lâm Tâm Thâm đang bụng mang dạ chửa, nên đương nhiên bênh cô: “Hiện tại là lúc nào mà anh còn cãi nhau với Ngôn Ngôn? Con bé phải mạo hiểm sinh con cho anh, anh còn khiến con bé tức giận?”
Trang Tử Khâm càng lúc càng nặng lời: “Anh thật sự quá đáng…”
“Không, chúng con không cãi nhau.” Lâm Tân Ngôn không chịu nổi những lời Trang Tử Khâm nói về Tông Cảnh Hạo, cô nhấc chăn lên rồi nói: “Con đi ăn.
Trang Tử Khâm không biết tại sao: “Hai người không cãi nhau, vậy tại sao con lại tức giận?”
Còn không thèm ăn cơm?
“Con giận chỗ nào?” Lâm Tân Ngôn không thừa nhận.
“Nhìn xem, giống như có người nợ con tỷ, còn bảo không giận?” Trang Tử Khâm bước đi ra: “Đi ăn cơm đi.
Tông Cảnh Hạo bế cô lên rồi đặt cô xuống ghế. Lâm Tân Ngôn cầm thìa lên, định ăn cháo thì thấy Tông Cảnh Hạo vẫn chưa ngồi xuống, cô ngẩng đầu lên: “Anh không ăn à?”
Tông Cảnh Hạo không nói gì, chỉ cảm thấy đau não, bị người phụ nữ này chọc tức.
Dễ dàng tùy hứng, thỉnh thoảng lại tùy hứng một lần, không có việc gì còn phải phải dỗ dành.
Lâm Tân Ngôn biết mình không đúng, vươn tay kéo anh: “Em sai rồi, mau ăn cơm đi, lát nữa anh phải đến công ty.
Tông Cảnh Hạo ngồi xuống: “Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị em làm cho tức chết.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô cầm một thìa cháo đưa lên miệng anh: “Em sai rồi, sau này em sẽ thay đổi, anh đừng giận nữa.”
Tông Cảnh Hạo vừa tức vừa buồn cười, người phụ nữ này từ bao giờ biết dỗ dành người khác thế?
Trang Tử Khâm nhìn thấy, mỉm cười đóng cửa lại.
Tông Cảnh Hạo gạt tay cô ra: “Thôi đi, anh sẽ không ăn của em.”
Lâm Tân Ngôn không chịu, lại đè lên môi anh, cháo trên thìa chạm vào môi: “Không ăn của em cũng không sao, cơm phải ăn, anh cũng thể hít không khí để sống chứ.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Anh tức giận bóp mặt cô: “Em cố ý đúng không?”
“Đau…”
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại để không cho anh véo.
Tông Cảnh Hạo ăn cháo mà cô bón, cảm giác khó chịu cứ thế trôi qua.
Ăn cơm xong, Tông Cảnh Hạo đưa cô trở lại giường rồi đi.
Trang Tử Khâm đi tới dọn dẹp bát đĩa, hỏi cô: “Hai đứa cãi nhau à?”
Lâm Tân Ngôn nói: “Không.”
“Không?” Trang Tử Khâm hiển nhiên không tin.
Lâm Tân Ngôn liền kể cho bà chuyện khi nãy. Vừa nghe Lâm Tân Ngôn muốn đi ra ngoài, Trang Tử Khâm ngay lập tức nói cô: “Chuyện này con không đúng rồi. Bình thường con muốn ra ngoài, ai ngăn con làm gì. Nhưng hiện giờ con thế nào? Sao lại tùy tiện thế hả? Chẳng trách Cảnh Hạo rất tức giận. Nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ tức giận.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô phẫn hận nói: “Mẹ là mẹ con hay mẹ anh ấy? Sao lại bênh anh ấy?”
“Mẹ bênh người có lý.” Trang Tử Khâm liếc cô một cái: “Tự kiểm điểm cho tốt.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô tủi thân nằm xuống, vừa ăn xong liền nằm xuống, bụng khá khó chịu, cô lại ngồi dậy.
Lúc này Tông Cảnh Hạo bước vào, Lâm Tân Ngôn nhìn anh: “Anh không đến công ty à?”
Tông Cảnh Hạo nói anh ấy không đi.
“Vậy nãy đi đâu?”
Tông Cảnh Hạo: “Anh đến gặp bác sĩ.”
Lâm Tân Ngôn chớp mắt, lo lắng hỏi: “Em có vấn đề gì sao?”
“Anh nói anh phải dẫn em ra ngoài.” Tông Cảnh Hạo bước tới.
Lâm Tân Ngôn đơ ra một lúc, sau khi phục hồi tinh thần, vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn anh”.
Tông Cảnh Hạo hừ một tiếng: “Bây giờ biết ra vẻ với anh rồi, sao anh dám trái ý em?”
Lâm Tân Ngôn vươn hai cánh tay trắng nõn, nhỏ nhắn ôm eo anh, làm nũng: “Em đã xin lỗi rồi, sao anh cứ nhắc mãi thế. Đây không phải việc đàn ông nên làm đâu”.
Tông Cảnh Hạo: “…”
Anh không phải đàn ông, chẳng nhẽ là đàn bà sao?
Lâm Tân Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn anh”.
Tông Cảnh Hạo không cần cô cảm ơn: “Chúng mình gần trưa mới đi.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu ngay lập tức: “Vâng.”
Chỉ cần để cô đi là được.
Cô gọi điện cho Văn Hiểu Tịch, bảo anh đừng đến đón.
Tô Trạm sáng nay đã xuất viện, nhưng bác sĩ yêu cầu phải nghỉ ngơi ở nhà. Ra viện, Tô Trạm quấy lấy Tần Nhã đi đăng ký kết hôn.
Tần Nhã nói khi nào khỏe hơn sẽ đi, Tô Trạm không đồng ý, hiện tại phải đi. Tần Nhã thấy anh bị thương nên đồng ý.
Chỉ một tiếng là làm xong xuôi, sau khi rời khỏi cục dân chính, họ bắt xe về nhà. Hai người họ đã nói trước với bà cụ, để bà cụ đã bảo Trần Tuyết dọn dẹp nhà cửa, cửa sổ phòng ngủ được mở cho thông thoáng, giường đều được thay bằng chăn mới .