Công Lược Trái Tim

chương 825

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Sao có tế bào lãng mạn

Bà cụ cảm thấy cô đơn, nhìn hộ lý đang dọn bàn nói: “Sao cô lại đi làm hộ lý? Tôi thấy tuổi cô làm bà nội cũng được rồi.”

Dì Cát nói: “Hai đứa con trai, đứa lớn đã lập gia đình và sinh con, cháu cũng lên chức bà rồi”.

“Con trai út của cô thì sa?” Bà cụ lại hỏi.

“Cậu con út chưa kết hôn.” Dì Cát đáp.

Bà cụ hỏi Dì Cát hỏi một cậu, dì Cát trả lời một câu, không nói thêm điều gì. Bà cụ hỏi xong vài câu, cảm thấy nhàm chán, khẽ thở dài quay xe lăn vào nhà.

Căn phòng trống trơn, bà cầm tấm ảnh đặt trên bàn lên, trong hình là bà hồi còn trẻ, bên cạnh là chồng bà.

Bà đang ngồi trên ghế, chồng bà đứng sau lưng, dường như xuyên qua bức ảnh này, bà nhìn thấy tuổi trẻ của mình.

“Chỉ chớp mắt đã già rồi.” Bà cụ sầu muộn nói: “Tôi thấy Tô Trạm không vui, đang trút giận lên tôi. Trong lòng có lẽ rất oán giận tôi, nhưng tôi chỉ muốn thằng bé có một đứa con, cho nhà họ Tô có hậu thế, chẳng nhẽ tôi sai rồi sao?”

Người trong ảnh vẫn cười, không ai trả lời bà.

Bà ôm lấy tấm ảnh: “Tôi có nên đi cùng mình không?”

“Ôi…”

Bà cụ ngồi một mình phòng nửa ngày. Hôm nay Tô Trạm về sớm, dì Cát làm cơm xong thì anh ta bước vào.

Nhìn thấy anh ta trở lại, bà cụ rất vui mừng nói: “Mau rửa tay rồi ngồi ăn cơm. Bà cố ý để dì Cát làm mây món cháu thích ăn…”

Sầm!

Bà chưa kịp nói hết lời, Tô Trạm đã vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Bà cụ cứng đờ tại chỗ.

Dì Cát đặt đồ ăn lên bàn, sắp xếp xong xuôi, đi tới: “Có thể ăn được rồi.”

Bà cụ rũ mắt, lăn xe lăn: “Cô gọi nó ăn cơm đi.”

Dì Cát đi tới gõ cửa: “Anh Tô, thức ăn xong xuôi rồi.”

“Tí nữa.”

Bà cụ ngồi vào bàn, nhìn trên bàn đầy đủ sắc màu, mùi thức ăn thơm phưng phức mà chẳng chút thèm ăn.

Dì Cát bước tới: “Tí nữa cậu ấy sẽ ăn.”

Bà cụ xua tay nói: “Tôi biết.”

Một lúc sau, Tô Trạm bước ra ngoài, thay bộ vest, mặc quần áo đơn giản ở nhà, anh ta trở nên gầy hơn, quần áo có phần rộng thùng thình.

Anh ta ngồi trước bàn, bưng bát lên, gắp thức ăn ăn cơm.

Bà cụ thấy anh ta tới, tâm tình cũng khá hơn một chút, đặt một miếng sườn vào đĩa ăn của anh ta: “Cháu thích món này nhất.”

Tô Trạm tiếp tục gắp thức ăn, nhưng không có đụng sườn trên mâm, cũng không có ăn miếng sườn mà bà cụ gắp cho mình, ăn vội bát cơm rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

“Tô Trạm…”

“Dì Cát, quần áo cháu thay để trong phòng tắm, phiền dì tí nữa giặt giúp cháu.” Tô Trạm ngắt lời bà lão, nói với dì Cát.

Dì Cát nói: “Vậy bây giờ dì sẽ đi giặt.”

Tô Trạm dặn: “Cháu không có ở nhà, thì đừng vào căn phòng này.”

“Di biết rồi.” Dì Cát đáp lại.

Dì Cát lấy quần áo Tô Trạm đã thay ra. Tô Trạm đi vào đóng cửa lại, cơ hồ không nói lời nào với bà cụ.

Bà cụ ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm vào miếng sườn đặt trên đĩa mà bà gắp cho Tô Trạm. Anh ta không ăn, một miếng trên mâm cũng không.

Bà khẽ liếc nhìn xuống rồi quay xe lăn trở lại phòng.

Ở một thành phố khác, Thẩm Bồi Xuyên giải quyết xong mọi việc thì quay trở lại, TV trên vách tường vẫn đang chiếu phim truyền hình, trong khi Tang Du tay vẫn cầm điều khiển, mà người đã ngủ trên giường từ lúc nào.

Thẩm Bồi Xuyên đi tới, lấy chiếc điều khiển trên tay cô ấy ra, khẽ gọi cô ấy: “Tang Du?”

Mí mắt Tang Du chuyển động, lông mi rung rung mở mắt ra, nhìn chằm chằm anh ấy: “Anh về rồi à?”

“Ừm, anh về rồi.” Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ trán cô ấy: “Hôm nay không sốt lại chứ?

Tang Du ngồi dậy: “Anh giúp em mua vé xe ngày mai đi, em phải về.”

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh sẽ đưa em đi ăn cơm trước, sau đó sẽ mua một chiếc điện thoại di động…”

“Em biết rồi, vậy chúng ta đi nhanh một chút đi.” Tang Du đã ở nhà nguyên ngày, đã sớm muốn ra ngoài hít thở không khí.

Thẩm Bồi Xuyên hỏi cô ấy:”Đói à?”

Tang Du lắc đầu nói: “Không phải, ở nhà chán lắm.”

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Xin lỗi, anh bận quá…”

Tang Du che miệng anh ấy lại: “Đừng nói xin lỗi, nói nữa là lỗ tai em đóng kén luôn. Nếu như anh cảm thấy có lỗi với em, anh thì anh nôn tiền ra. Vì em từ xa vất vả tới đây thăm anh, hôm nay mua nhiều đồ cho em vào. ”

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được.”

Tang Du trợn tròn mắt: “Anh thật là nhàm chán.”

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

Anh không ổn chỗ nào à?

Chỗ nào nhàm chán?

“Tang Du à…”

“Được, được rồi, anh rất thú vị. Chúng mình đi thôi, em đói rồi.” Tang Du dắt anh ra ngoài.

Họ lên xe buýt ra khỏi tòa nhà, Thẩm Bồi Xuyên nói: “Đồng nghiệp giới thiệu cho anh một nhà hàng, nói đồ ăn ở đó rất ngon. Anh đưa em đến đó.”

“Đều nghe anh.”

Tang Du nói.

Chẳng mấy chốc xe đã đến nhà hàng kia, giống như nhà hàng mà Tang Du mời Thẩm Bồi Xuyên đi ăn lần đầu tiên, treo đu thứ lên, rất bình thường, một nhà hàng bình thường không thể bình thường hơn.

Tang Du nghĩ anh ấy sẽ đưa cô đến một nơi lãng mạn nào đó để ăn tối, dẫu sao, cô ấy cũng đã đặc biệt đến thăm anh.

Thẩm Bồi Xuyên có vẻ hơi ngạc nhiên, đồng nghiệp nói chỗ này ăn ngon lắm, nhưng xem ra chỉ khá hơn quán ven đường.

“Cái này Tang Du…”

Tang Du cười nói: “Nơi này rất được, chúng ta xuống xe đi.”

Cô ấu không thể ôm bất kỳ ảo tưởng nào về Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy là kiểu đàn ông ngay thẳng như thanh thép, không có chút tế bào lãng mạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio