Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nơ
Tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, mặt trời dần dần ló dạng, ánh nắng vàng chiếu sáng khắp nơi.
Tiêu Kỳ đã dậy từ sớm, một mình ra ngoài ngắm bình minh, lúc trở về thì gặp Ôn Tuấn đang đứng ở ngoài lều: "Chào buổi sáng, thầy Ôn."
"Chào em." Ôn Tuấn mỉm cười đáp lại.
Hạ Úy Lam vén lều bước ra ngoài, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Kể từ khi tiến vào biệt thự, ả Tiêu Kỳ này luôn cố gắng làm quen với những người đàn ông khác, đầu tiên là mời Phó Diệc Bạch thành lập đội, sau đó là gửi tin nhắn SMS cho Minh Trầm, và bây giờ lại bắt đầu móc nối với Ôn Tuấn.
Lòng tham vô đáy.
Hạ Úy Lam đi rửa mặt, lúc trở lại vẫn thấy Tiêu Kỳ và Ôn Tuấn đứng chung một chỗ, khoảng cách còn gần hơn trước.
Cô ta đứng ở bên cạnh một lúc, sau đó cất đồ vào lều rồi đi vào giữa hai người: "Ôn Tuấn, có cần em giúp gì không?"
Ôn Tuấn thụ sủng nhược kinh.
Sau khi phản ứng lại thì liên tục xua tay: "Không cần không cần, anh sẽ xong ngay thôi."
Có Hạ Úy Lam tham gia, hiển nhiên Ôn Tuấn không thể toàn tâm toàn ý nói chuyện với Tiêu Kỳ, hai người phụ nữ nhìn nhau ở sau lưng anh ta, ăn ý đi đến một nơi không có camera.
Tiêu Kỳ hỏi thẳng: "Hình như cô có ý kiến với tôi thì phải?"
Ánh mắt Hạ Úy Lam lạnh lùng: "Đừng cố vươn tay dài như vậy, nếu không đến cuối cùng một cái cũng không vớt được."
Có thể cô ta không thích Ôn Tuấn, nhưng nếu Ôn Tuấn bị Tiêu Kỳ cạy đi mất, thì chẳng khác nào đang tát vào mặt cô ta?
Nghe được lời cảnh cáo, Tiêu Kỳ lập tức bật cười châm chọc: "Tôi nào có giống như cô, chỉ biết tận hưởng những gì mà người khác cho, đến lúc không cần thì lại tỏ ra lạnh nhạt."
Hạ Úy Lam nghiến chặt răng.
Tiêu Kỳ khoanh tay liếc nhìn cô ta, sự mỉa mai trong mắt không thể che giấu: "Hạ Úy Lam, kỹ thuật diễn xuất của cô cũng tệ quá rồi."
Tám giờ sáng, Hình U bọc mình nằm nướng trong chăn mỏng không dậy nổi.
Minh Trầm nhàn nhã ngồi ở bên cạnh, đôi chân thon dài gác lên nhau, tay phải đặt ở trên đầu gối: "Còn chưa chịu dậy?"
"Cậu đừng nói chuyện, để tôi ngủ thêm một lát." Tiểu Khổng Tước lẩm bẩm hai câu, cũng chả buồn mở mắt.
Minh Trầm nói với giọng điệu lười biếng: "Được thôi, đợi chút nữa có người nào hỏi thì tôi sẽ để họ tự vào xem."
Hình U xoay người ngồi dậy, đánh một phát vào bả vai anh.
Khoảng tám giờ rưỡi, mọi người cùng nhau ăn sáng.
Hình U vẫn đang dụi mắt, rõ ràng là không ngủ đủ giấc.
Phó Diệc Bạch sáp đến gần, đột nhiên mở miệng, "U U, chị có quầng thâm dưới mắt."
"Cái gì?" Vừa nghe thấy câu này, Hình U ngay lập tức mở to hai mắt, trở nên vô cùng tỉnh táo.
Cô đưa tay ấn nhẹ vào khóe mắt, dò hỏi liên tục: "Thật sao? Rất rõ sao?"
Dưới ánh mắt dò hỏi của cô, Phó Diệc Bạch trịnh trọng gật đầu: "Cực kỳ rõ."
Hình U nhíu mày, nâng cánh tay lên đụng vào người bên cạnh, trừng mắt nhìn anh: "Đều tại cậu."
Nói cỡ nào cũng phải khóa cô đến hết giờ, hại cô không ngủ ngon suốt hai đêm liền.
Minh Trầm bị trúng chiêu, cốc nước vừa cầm lên suýt chút nữa sánh ra ngoài: "Chậc, sao lại còn vu oan giá họa cho người ta, thứ này là tôi khóa trước à?"
"..." Nhắc tới ngọn nguồn của còng tay, Hình U lại cảm thấy hơi chột dạ.
Cô ngẩng đầu phản bác: "Vậy thì ngày hôm sau cậu có thể đổi đạo cụ khác mà."
"Không được." Minh Trầm đặt cốc nước xuống, tay phải ôm cánh tay trái, đưa ra lời lẽ hết sức chính đáng, "Có qua có lại là phép lịch sự."
Lời biện hộ vô liêm sỉ này không phải người thường có thể nghĩ ra, Phó Diệc Bạch châm dầu vào lửa ở bên tai Hình U: "Người này xấu tính quá đi, đợi sau khi chị được mở khóa thì tránh xa anh ấy ra một chút."
Hình U gật đầu lia lịa, rất chi là đồng ý.
Phó Diệc Bạch rướn cổ như muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên bả vai bị chùng xuống.
Theo sau đó là giọng nói của Hứa Hàn Thiên truyền đến: "Làm ơn tránh chỗ một chút."
Phó Diệc Bạch quay đầu theo bản năng: "Em còn chưa nói chuyện xong mà."
Vẻ mặt của Hứa Hàn Thiên lạnh lùng, tuyên bố với cậu ta: "Đây là vị trí của tôi."
Phó Diệc Bạch nhường chỗ, Hứa Hàn Thiên lập tức ngồi vào. Vì vậy, Hình U lại biến thành nhân bánh quy, ngồi ở giữa hai "CP định mệnh".
Phó Diệc Bạch đứng ở phía sau cẩn thận quan sát.
Ơ kìa, trùng hợp ghê ta, hôm nay Hình U mặc áo phông ngắn tay màu trắng, mà hai người ngồi bên cạnh đều mặc đồ màu đen.
Nhưng trùng hợp hơn nữa là, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên đều không hẹn mà gặp cùng mặc áo sơ mi đen!
Định mệnh quả là tuyệt vời.
"Cậu nhìn gì vậy?" Tô Mông Mông từ bên cạnh chạy qua.
Phó Diệc Bạch ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cô ấy nhìn về phía trước: "Cậu nhìn xem ba người đó ngồi chung với nhau, có phải là sắp xảy ra cảnh tượng tàn khốc không?"
Vừa dứt lời, lại thấy Tiêu Kỳ cầm hộp đồ ăn sáng ngồi xuống bên cạnh Minh Trầm.
Ba người biến thành bốn người, Tô Mông Mông dựng thẳng ngón tay cười ha hả: "Không phải sắp, mà là chắc chắn."
Đến chín giờ, tổ tiết mục đưa chìa khóa, chiếc còng tay đã khóa hai người suốt giờ cuối cùng cũng được cởi ra.
Hình U xoa bóp cổ tay, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác như cuối cùng đã lấy lại được tự do sau bao nhiêu lần trải qua khó khăn gian khổ.
Sau đó, tổ tiết mục đưa ra thông báo: "Hãy tập trung ở bãi đất trống phía trước."
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi lại bãi đất trống, con gái đứng ở một bên, con trai đứng ở một bên.
Thanh âm quen thuộc của loa thông báo vang lên khắp nơi: "Hôm qua là hoạt động tập thể, hôm nay vẫn dựa theo CP tạm thời đã được chia ngày hôm qua để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ."
Quy tắc trò chơi như sau:
"Đường lên núi có cắm rất nhiều lá cờ nhỏ màu đỏ, trong bốn tuyến đường lên núi thì chỉ có một tuyến đường dẫn đến điểm đích. Tất cả những gì các bạn cần làm là thu thập những lá cờ đỏ mà mình nhìn thấy ở hai bên đường càng nhiều càng tốt."
"Xin lưu ý rằng số cờ đỏ bị bỏ sót lại ở hai bên đường sẽ được trừ vào số cờ đỏ của đội nhặt được." Quy tắc này là để phòng ngừa có người vì xông lên trước mà mặc kệ tuyến đường.
Nghĩa là bốn đội tuyến đường, nếu đội của tuyến đường bỏ sót cờ thì đội của tuyến đường không được chạy sang nhặt.
Trước khi trò chơi bắt đầu, phần thưởng và hình phạt cũng rất rõ ràng: "Đội CP giành chiến thắng sẽ nhận được điểm cho mỗi người; người chơi đơn có số lượng cờ thấp nhất sẽ bị công khai nhiệm vụ bí mật và mất tư cách đổi lấy giải thưởng bí mật."
Vế sau có nghĩa là dù cả hai đang chung đội, nhưng nếu một trong hai có số lượng cờ thấp nhất trong bốn đội thì sẽ bị phạt.
Sau khi nghe nói sẽ tiếp tục công khai nhiệm vụ bí mật cũng như trực tiếp mất đi tư cách đổi quà, mọi người đều có sắc mặt khác nhau.
Ở đây có một số người giỏi thể thao, và cũng có một số người có thể lực kém.
Tổ tiết mục sẽ không xem xét những điều này, đồng đội là do chính bọn họ chọn, cho nên hỗ trợ lẫn nhau hay là tranh đoạt giành chiến thắng cho riêng mình thì còn phải xem chính bản thân họ.
Loa thông báo tiếp tục đưa ra hướng dẫn: "Xin hãy cử đại diện của mỗi đội tiến lên để rút tuyến đường."
Ôn Tuấn không tranh không giành, để Hạ Úy Lam chọn.
Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông đều có tính nôn nóng, tranh luận xem "Ai may mắn hơn".
Hình U nhìn đồng đội bên cạnh: "Ai chọn đây?"
Sắc mặt Hứa Hàn Thiên điềm nhiên: "Nghe theo em."
"À, vậy để tôi lấy cho." Hình U cũng không nấn ná, thoải mái tiến lên rút tuyến đường.
Cảnh tượng này bị người để tâm thu vào trong mắt, Tiêu Kỳ thu hồi ánh mắt, hỏi ý kiến của đồng đội: "Anh chọn hay là tôi chọn?"
Ngón tay của Minh Trầm hơi cuộn lại, mím môi mỏng: "Sao cũng được."
[Nãy giờ anh ấy không cười luôn á]
[Cơ chế phân đội ngu ngốc của tổ tiết mục]
[Là Hình U tự gửi tin nhắn cho Hứa Hàn Thiên mà, trách ai được?]
[Nhất định là do bị ép! CP mà tôi ship sẽ không thua!]
Người ngoài cuộc rõ ràng, kẻ trong cuộc u mê, người xem ở trước màn hình có thể so sánh trực quan nhất những cảm xúc thể hiện trước và sau của Minh Trầm. Sau khi tách khỏi Hình U, chỉ số tâm trạng và sức sống của anh dường như giảm từ một trăm xuống năm mươi ngay lập tức, thậm chí rất có thể sẽ tiếp tục hạ xuống.
Sau khi rút xong tuyến đường, Hình U lấy được tuyến số , Tiêu Kỳ tuyến số .
Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông chơi kéo búa bao, ba ván thắng hai, Phó Diệc Bạch lấy được tuyến số .
Còn lại tuyến số là Hạ Úy Lam.
Tổ tiết mục phát cho mỗi người một chiếc ba lô chuyên biệt, sau khi nhặt được cờ thì có thể cuộn lại và bỏ vào bên trong.
Ôn Tuấn giỏi chăm sóc mọi người nhận lấy vòng đeo tay thông minh từ tổ tiết mục, sau đó phân phát cho từng người.
Vòng đeo tay có thiết kế tương tự như dây đeo đồng hồ, cổ tay của Hình U mảnh mai, gần như là cài đến lỗ cuối cùng. Sau hai lần đeo tới đeo lui mà vẫn không được, một bàn tay quen thuộc duỗi đến, giúp cô cài dây đeo vào cổ tay.
Nhìn chiếc vòng được đeo hoàn hảo, Hình U nhướng mày.
Minh Trầm đứng ở trước mặt cô, tự tin chỉ vào cổ tay của mình: "Đeo lên giúp tôi."
Hình U sờ lên vòng đeo tay để chỉnh lại vị trí: "Sao cậu không tự đeo?"
Minh Trầm tặc lưỡi, gương mặt lộ ra ý cười: "Sao lại trở mặt không nhận người vậy?"
Ngụ ý là, tôi vừa mới giúp cậu đấy, lại còn không biết báo đáp à.
"Tôi cũng có kêu cậu giúp đâu." Tiểu Khổng Tước lầu bầu hai tiếng, như không tình nguyện mà nắm lấy cổ tay anh, sau đó giúp anh đeo lên.
[Buồn cười vl, Minh Trầm Trầm vắt hết óc để tìm cách tăng sự tồn tại của mình trước mặt Hình U U]
[Hôm nay CP của người ta không phải là anh, Minh Trầm à, anh nên tỉnh táo lại đi]
[Mị đề nghị Hứa Hàn Thiên và Tiêu Kỳ nên xem xét lại một chút, hiện tại đổi đồng đội vẫn còn kịp, kẻo lát nữa có người gian lận nhường cờ thì khổ]
Bình luận cuối cùng này được cư dân mạng nhấn thích liên tục, một câu đánh trúng trọng tâm.
Các khách mời đeo vòng đeo tay thông minh một lần nữa, cầm quyển trục có vẽ tuyến đường trong tay, chuẩn bị xuất phát!
Chắc là do vận khí không tốt, nên tuyến đường của Hình U phải đi qua cây cầu độc mộc của ngày hôm qua.
Trước lạ sau quen, dưới sự giúp đỡ của Hình U, Hứa Hàn Thiên đã vượt qua sông thành công.
Từ đây leo lên đỉnh núi phải mất ít nhất hai giờ, trong lúc tìm kiếm lá cờ ở hai bên đường thì cũng tán gẫu vài câu.
Lượng thông tin về Hứa Hàn Thiên thực sự quá ít, ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ là chuyện lúc nhỏ anh ta không may bị rơi xuống nước và để lại bóng ma tâm lý. Hình U thuận miệng hỏi: "Chuyện anh rơi xuống nước chắc cũng đã qua lâu rồi nhỉ?"
"Mười năm." Hứa Hàn Thiên trả lời không chút do dự, nhớ rất rõ ràng.
"Vậy là rất lâu rồi." Hình U múa may lá cờ trong tay mà mình vừa mới lấy được, "Mặc dù sau đó anh đã cố gắng khắc phục nhưng không thành công, nhưng hiện tại có thể thử lại lần nữa xem sao."
Đây không phải là lần đầu tiên Hình U động viên Hứa Hàn Thiên vượt qua, hơn nữa câu nói đêm qua cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ta, đôi mắt Hứa Hàn Thiên chuyển động: "Em rất hy vọng tôi có thể vượt qua nỗi sợ hãi sao?"
"Hả?" Đột nhiên bị hỏi như vậy, Hình U sững sờ, nhanh chóng giải thích: "Chỉ là nghĩ đến một người bạn lúc nhỏ cũng sợ nước, sau đó... Xảy ra một ít chuyện nên cậu ấy đã quyết tâm học bơi, bây giờ không còn sợ nữa."
"Phải không?" Cảm xúc thoáng qua nơi đáy mắt của Hứa Hàn Thiên.
Tuy Hình U không có nói ra cái tên của người bạn kia, nhưng trực giác nói cho mọi người biết rằng, người đó là Minh Trầm.
Đi được một lúc, rốt cuộc Hình U cũng phát hiện ra trò chuyện với Hứa Hàn Thiên thực sự rất dễ trở nên tẻ nhạt, có lẽ chỉ có những người có tài độc thoại một mình chọc cười người khác như Tô Mông Mông và Phó Diệc Bạch mới có thể ứng phó được.
Đến cuối cùng, Hình U cũng không biết nên nói gì cho tốt, thế nên thuận thế nói một câu: "Vậy chắc hẳn phải cảm ơn ân nhân đã cứu mạng anh rồi ha."
"Đúng vậy." Hứa Hàn Thiên nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi mở miệng: "Tôi rất biết ơn cô ấy."
Hứa Hàn Thiên nói với giọng điệu sâu xa, Hình U chớp chớp mắt, vô thức quay đầu, đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Anh nhìn bên kia đi!"
Ngón tay cô hướng về phía có treo một thứ màu đỏ.
Lá cờ đỏ được buộc trên cành cây, từ đây qua đó không có đường đi, cần phải băng qua bụi cỏ.
Vốn dĩ định đi qua cùng nhau, nhưng Hình U đột nhiên phát hiện: "Chờ đã, hình như có người tới đó."
Cô mở quyển trục và kiểm tra kỹ tuyến đường.
Phía trên nữa là nơi giao nhau của bốn tuyến đường, nếu bây giờ đi qua đó lấy cờ thì sẽ mất một khoảng thời gian nhất định.
Trên cùng một tuyến đường, nếu đội đi trước quét sạch lá cờ thì những đội đi sau chỉ có thể trắng tay.
Nhìn lá cờ được buộc trên cành cây, Hứa Hàn Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi sẽ đi lấy lá cờ trên cành cây kia, em đi trước đi."
Hình U gật đầu, dứt khoát đi về phía trước.
Hứa Hàn Thiên cao hơn cô nên việc lấy đồ từ trên cây sẽ càng dễ dàng hơn.
Trên sườn núi có cắm một lá cờ đỏ, Hình U dùng hết sức lao về phía trước, thành công lấy nó xuống.
Nụ cười nở rộ trong mắt, Hình U ngửa đầu lên, phát hiện cách đó không xa còn có một lá cờ khác.
Tại thời điểm cô đang tiếp cận mục tiêu, một người của đội khác từ hướng khác đi đến. Hình U không có thời gian để quay đầu, tiếp tục leo lên sườn núi, cánh tay thon dài vươn về phía lá cờ đỏ.
Nào ngờ, khi cô vừa chạm tay vào thì một bàn tay khác đã nắm lấy từ phía trên.
Hình U ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt nâu kia.
Là Minh Trầm.
Cô cố gắng kéo cán cờ về phía mình, nhưng không có cách nào lay chuyển được, vì vậy lập tức cao giọng tuyên bố chủ quyền: "Tôi nhìn thấy nó trước".
Minh Trầm siết chặt ngón tay: "Ai lấy được thì của người đó."
Đối phương không chịu nhượng bộ, trong mắt Hình U lộ ra vẻ nguy hiểm, cô cảnh cáo: "Bỏ tay ra!"
Minh Trầm nheo mắt: "Cậu buông tay."
Trong lúc ánh mắt giao đấu, cả hai đều cầm cán cờ, không ai chịu thả ra.
Khán giả bên ngoài màn hình không khỏi toát mồ hôi hột thay cho lá cờ, sợ cả hai không cẩn thận bẻ gãy nó.
Đề nghị lần sau tổ tiết mục nên sử dụng cán thép, nếu không sẽ không chống chọi nổi!
Hình U siết chặt bàn tay: "Nhường cho tôi cái này, rồi cậu đi tìm cái khác không được sao?"
"Không được." Đối phương nhướng mày, từ chối không chút do dự.
Cuối cùng Hình U cũng đã rõ, tên này là đang cố ý đối đầu với cô! Cho dù bây giờ cô có từ bỏ lá cờ này, thì với tốc độ và thể lực của Minh Trầm, anh cũng sẽ vượt qua cô để cướp đi cái khác.
Trong lòng đang trông ngóng Hứa Hàn Thiên sẽ nhanh chóng đến giúp đỡ, Hình U nhìn thoáng qua, lại thấy một bóng người màu đỏ đang tiến đến gần.
Hình U ngay lập tức cảnh giác.
Nếu cô nhớ không lầm thì hôm nay Tiêu Kỳ mặc đồ màu đỏ.
Đợi đến khi đồng đội của Minh Trầm đi tới, lá cờ này chắc chắn sẽ bị cướp mất.
Trừ khi, cô thu phục được Minh Trầm.
Không thể ra về tay trắng, Hình U cố gắng thương lượng với anh lần cuối: "Thật sự không cho?"
"Không-cho." Minh Trầm nhìn cô từ trên cao xuống.
Ánh mắt cô gái trong veo, hai má phiếm hồng vì leo núi. Rõ ràng là không còn bao nhiêu sức nhưng vẫn không chịu buông tay, trông rất tội nghiệp.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại cô đã là đồng đội của người khác.
Minh Trầm nhếch môi, như thể nắm chắc phần thắng.
Trong vài giây giằng co, vô số cách lướt trong đầu Hình U.
Thấy Tiêu Kỳ chuẩn bị đi lại đây, Hình U nắm lá cờ đỏ ở tay trái, tay phải cầm chặt cán cờ, trong đôi mắt phát ra tia sáng "nhất định có phải được".
Cô rướn người về phía trước.
Khuôn mặt non mền dán lên sườn mặt ấm áp, giọng nói ngọt ngào như gió thổi vào tai Minh Trầm.
Mềm mại yêu kiều, và cực kỳ dính người.
"Anh không cho em lá cờ này được sao?"
"Anh ơi."
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Trầm thở dài nặng nề: "Tôi cũng không muốn cho đâu, là tại cô ấy..."