Mặc kệ boss Kỳ Thanh Lân và Long lão nghĩ như thế nào, hiện tại chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì lớn. Sau khi mọi người ăn uống xong, quản gia của Long gia tươi cười bưng lên một cái khay, trong khay là mười tấm card cực kỳ tinh mỹ.
Long lão cầm tấm card lên rồi cười tủm tỉm vẫy tay với Kim Dư, y liền thí điên thí điên chạy tới. Bộ dạng chân chó kia khiến Long lão phải líu lưỡi một trận, quay đầu thấy bốn con dị thú cấp A cũng đang hưng phấn chân chó nhìn ông, Long lão nhất thời cảm thấy tấm card ăn không phải trả tiền trên tay mình có chút nặng.
…. Mẹ nó, hiện tại ông tình nguyện cho đám này mười vạn tử kim tệ, cũng không muốn sau này nghe được tin tức bởi vì ‘dị thú ăn hết toàn bộ thực phấm nên cửa hàng của mình đóng cửa’ đâu!
Liếc nhìn thằng cháu bảo bối trầm mặc ở bên cạnh, cuối cùng Long lão đã hiểu vì sao cháu trai nhà mình lại dùng loại ánh mắt này mà nhìn ông rồi. Chợt nghĩ đến câu thằng nhóc Kim Dư đã nói kia, cháu trai đã trả xong phí dịch vụ, Long lão liền nhịn không được nghĩ, cháu trai chắc không bị ăn sạch đâu ha? Có nói như thế nào thì cháu của ông cũng là thương nghiệp kỳ tài danh tiếng lẫy lừng tại Thủ Đô Tinh mà… Chắc sẽ không bị chủ cửa hàng thú cưng lừa sạch đâu.
Bất quá, Long lão lại hoàn toàn không chú ý tới Long Trường Tiêu đang ảo não cúi đầu cùng ánh mắt đồng tình của con gấu trắng. Ngài nói xem, ngài là một con cáo già đã trà trộn trong thương trường tám mươi năm còn bị một ông chủ tiệm thú cưng tính kế, trong khi kinh nghiệm của chủ nhân chẳng bằng một góc của ngài, làm sao có thể không bị hãm hại? Huống hồ, trừ bỏ việc nhân tình lui tới và tạ lễ ra, chủ nhân nhà nó chỉ gặp phải tình cảnh chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời nói, chậc chậc, này nếu còn không bị lừa, vậy mới là kỳ quái!!
Gấu trắng bự vụng trộm dùng móng vuốt giấu đùi gà, thoáng nhìn qua Kim Dư. Sau đó đau thương thở dài ——
Kỳ thật ông chủ Kim tốt lắm tốt lắm a, làm dị thú của chủ nhân mà nói, nó rất hy vọng ông chủ Kim có thể cùng chủ nhân nhà mình thấu thành một đôi… Chẳng qua, cái hy vọng mỏng manh này phỏng chừng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu tên boss nào đó vẫn còn lởn vởn đâu đây…. Cho nên, nó cũng chỉ có thể yên lặng an ủi chủ nhân, cầu nguyện cho tên boss nào đó sớm tìm chỗ nằm chết đi.
Cái gì? Cô nói sao tui dám nguyền rủa đại boss hả? Quăng cho cô một cái mắt gấu bây giờ, tui là đang oán thầm, oán thầm, có hiểu không hả?! Đại boss không biết thuật đọc tâm! Tui thiên vị chủ nhân tui thì có gì không tốt?!
Cuối cùng, Long lão vẫn nhịn đau đem mười tấm card ăn không phải trả tiền giao cho Kim Dư. Sắc trời đã tối, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, còn có mấy đứa Bánh Bao dĩ nhiên là ở lại phòng dành cho khách của Long gia rồi. Tới hôm sau, bọn họ đương nhiên sẽ ra ăn điểm tâm, đương nhiên sẽ đi dạo một vòng quanh vườn nhà Long gia, ăn vụng không ít hoa quả lại lăn qua lộn lại, sau khi ăn cơm trưa xong, cuối cùng Kim Dư và bốn con dị thú mặt mày hớn hở cùng tập thể một nhà Long lão ngoài cười nhưng trong không cười, vui vẻ chia tay, kết thúc một ngày vui chơi tại Long gia.
“Long lão~ Chúng tôi về nha! Ngài nhớ bảo trọng thân thể a! Trường Tiêu a! Sau này chúng ta sẽ là bạn bè! Có việc gì thì cho Đại Đại đến cửa tiệm một chuyến, tôi giảm giá % cho anh!”
Kim Dư cười tủm tỉm ngồi ở trên lưng Tiểu Tuyết đắc ý phất phất tay. Long lão và Long Trường Tiêu nghe thấy, đồng loạt co rút khóe miệng. Lão quản gia nhà Long gia trực tiếp nói thay những lời mà chủ tử bọn họ muốn nói ở trong lòng:
Chỉ cần các cậu và đám tham ăn nhà cậu không bao giờ tới nữa, thì thân thể lão gia sẽ rất tốt! Mà thiếu gia, cho dù sau này có việc, thiếu gia cũng không muốn lại chủ động bước xuống hố đâu!!
Lưng của Tiểu Tuyết rất lớn, rất thoải mái, nhưng gió có hơi to, không cẩn thật thì sẽ bị rơi xuống. Bất quá, đã có boss ở đây, vậy toàn bộ đều không thành vấn đề —— boss có thể chắn gió, boss có thể làm chỗ dựa vững chắc, boss có thể làm bất cứ chuyện gì… Cho nên, boss còn có thể đùa giỡn lưu manh.
Lúc này Kỳ đại boss chính là đang đùa giỡn lưu manh. bởi vì độc tố vẫn còn chưa tinh lọc hết cho nên thân mình của Kim Dư có chút nhũn, ngồi ở trên lưng Tiểu Tuyết mà cứ nghiêng trái lệch phải, khiến Kỳ Thanh Lân phải kéo ôm vào ngực.
Một khi boss đã động thủ liền dễ dàng bắt được, hơn nữa lúc hai người gắt gao dán lại với nhau, tên boss nào đó lại mất bình tĩnh. Đưa tay luồn vào trong quần áo Kim Dư, sau đó bắt đầu từ dưới hướng lên trên, vuốt ve chỗ này một chút, vân vê chỗ kia một chút, ngón tay thon dài hữu lực kia vừa vuốt ve vừa nặng nhẹ xoa nắn, khiến ông chủ Kim kêu lên một tiếng bực mình a!
Mẹ nó thân thể có cần gây thất vọng như vậy không a?! Rõ ràng là bị người ta chiếm tiện nghi, kết quả bởi vì bị chiếm tiện nghi lại bị chiếm tới thoải mái đến nỗi ngay cả phản kháng cũng phản kháng không nổi là sao?! Sát! Nhất định là do thân thể khó chịu nên mới không có tinh thần như vậy! Y tuyệt đối không phải là loại người không có cốt khí như vậy!!
“Ngô a… Ân… Chính là chỗ đó, xoa nhiều chút! ….A…Ân… Thoải mái quá~!”
Tiếng ngâm nga thoải mái thoát ra từ miệng Kim Dư, cho dù Kỳ đại boss biết rõ tiếng ngâm nga này tuyệt đối không chứa ý gì khác, nhưng vẫn cứ bị thiêu lên. Kích động, cái tay vốn đang mát xa thân thể cho Kim Dư liền chuyển tới hai điểm nhỏ trước ngực, sau đó, niết.
“Ha a!! Anh làm gì?! Dừng lại cho tôi!!”
Cả người bị một cơn kích thích đau đớn khác thường mà khẽ run rẩy, con cá nào đó bắt đầu vùng vẫy tránh thoát, bất quá bởi vì lúc nãy được mát xa quá thoải mái dẫn đến hai mắt chứa đầy nước, sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa cuối cùng còn oán giận trừng mắt, trực tiếp lửa cháy đổ thêm dầu.
“Ngô ngô ngô… A… Ân…”
Thẳng đến khi Tiểu Tuyết dùng tư thế tao nhã tuyệt đẹp đáp xuống tiểu viện trong cửa hàng thú cưng số , ông chủ Kim vẫn còn bị Kỳ đại boss cường hôn. Đám dị thú ở nhà đã sớm ngửi thấy mùi của bọn họ, cả tập thể đang đứng chờ ở trong sân liền được xem miễn phí một màn.
Khụ khụ! Ngao ô?
Bánh Bao cố gắng ho khan hai tiếng, sau đó giả đò không hiểu tiến tới gần Kim Dư và boss.
Kết quả bị boss đá cho một cước lăn mấy vòng, sau đó boss bị ông chủ Kim trực tiếp đá một cước trở về nguyên hình (kỳ thật là do hắn tự động biến trở về, bộ dáng của dị thú dễ tiêu trừ giá trị cừu hận hơn.)
Lúc này Kim Dư cũng biết mình vừa mới bị tên boss chết tiệt nào đó lừa bịp, tên kia lại dám biến trở về nguyên hình kỳ lân chạy trốn, khiến một bụng tà hỏa của y không có nơi phát tiết. Nhìn một dám dị thú từ nhỏ đến lớn đang dùng đủ loại ánh mắt hâm mộ, ái muội, ngây thơ nhìn mình, ông chủ Kim lập tức mất bình tĩnh.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Có thương tích thì đi dưỡng thương, không thương tích thì đi làm việc!! Còn nhìn nữa đem tụi mày đi nấu ăn hết!!”
Nhưng lại đổi lấy tràng cười của đám dị thú, Bánh Bao lại một lần nữa phải lăn lộn trên đất. Tình huống ông chủ thẹn quá hóa giận! Quá hiếm!
Nhìn một trăm con thú đang lăn lộn cười vui bán manh bò càng ở trên sân, tuy biết cái đám này không có ác ý, nhưng Kim Dư chịu không nổi. Vừa muốn rống, đột nhiên lại bình tĩnh dị thường.
“Còn cười thì không có cơm ăn.”
Nháy mắt, đám dị thú đang cười lăn lộn lập tức im bặt. Sau đó trong viện vang lên tiếng sói tru chó sủa vang dội.
Ngao ô ngao ô uông uông uông! 【 ha ha ha ha ở trước mặt mọi người bị người ta hôn hôn ha ha ha văn hóa suy đồi! ! 】
… Ngao ô? 【… Sao đột nhiên an tĩnh vậy? 】
Nhị Hắc đang lăn lộn cười bò trên đất chợt cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bánh Bao, Đại Bạch, Tiểu Bạch và đám dị thú đều dùng loại ánh mắt dị thường đồng tình nhìn nó.
… Không thể nào…
“Nhị Hắc a, tối nay và sáng mai mày không cần ăn cơm. Trông cửa cho tốt đi a~ ừm, tao nhớ dự báo thời tiết bảo tối nay có mưa to thì phải, ngoan, nhớ đừng bị cảm.”
Kim Dư nói xong, không thèm để ý tới vẻ mặt ngốc rụng của Nhị Hắc, cất bước đi vào trong tiệm. Bánh Bao cầm đầu cả đám dị thú, giống như là đi chia buồn, từng đứa từng đứa tiêu sái đến bên cạnh Nhị Hắc, nặng nề vỗ vỗ bả vai nó.
Ngao rống miêu ô líu ríu thu…
【 Người anh em, cậu ngốc tới trình độ này, bọn tui cam bái hạ phong 】
【 Buổi tối tui trộm đưa cơm cho cậu ha… Nhưng cậu đừng có ngu ngốc để cho ông chủ và Tiểu Tri Vị biết nha, y với nó, tui không trêu không nổi đâu! 】
Hồi lâu sau, ông chủ Kim ngồi trên xích đu ở ban công lầu hai, nghe được một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế ở dưới lầu vọng lên ——
Ngao ngao ngao ngao ngao ——【 Tui sao lại ngu như vậy!! 】
Phốc một tiếng, toàn bộ nước trà trong miệng Kim Dư đều bắn lên mặt tên boss nào đó thích khoe mẽ. Hắn yên lặng nhìn Kim Dư một lát, rồi xuống lầu, chuẩn bị đi xử lý cái tên ngu kia.
Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của hắc kỳ lân, Kim Dư cảm thán nghĩ, mẹ nó, đầu năm nay, mấy đứa ngu nguy hiểm thật, khó giữ được cái mạng nhỏ này a….
Đêm khuya, toàn bộ ‘dân thường’ trong Ám Nhai đều đã tắt đèn rửa mặt đi ngủ cả.
Cửa hàng thú cưng dị thú số dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, Nhị Hắc đang cụp lỗ tai ngồi canh cửa là không tính rồi, lúc này nó đang khổ bức gặm miếng xương dư hồi trưa đã không còn chút thịt nào, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm cửa lớn.
Tốn hơi thừa lời gặm xương cốt.
Tốt nhất là đừng có thằng nào tới ăn cướp a, hôm nay tâm tình bản đại vương không tốt, đang có nhu cầu cấp bách đánh nhau phát tiết đó!!
Thời tiết vào đêm lại càng khiến cho tâm tình con lôi khuyển nào đó càng không xong, sau khi điên cuồng tru với gió xong, liền hứng được một trận mưa lớn như nước từ vòi sen chảy ra, rầm rầm rơi xuống, bọt nước văng tung tóe.
Ngao uông. 【 Mẹ nó, nhà dột còn gặp mưa lớn. Bản đại vương lại ngủ hành lang… Có ai khổ như ông không chứ!! 】
Nhị Hắc giờ ngay cả kêu cũng lười kêu, nó quyết định ngày mai đi viết nhật ký, đem toàn bộ xui xẻo hôm nay viết vào hết.
Rầm —— răng rắc —— ầm vang ù ù ——! !
Mưa to dĩ nhiên sẽ xuất hiện sấm sét, cũng không có hiền gì, một mũi nhọn điện quang màu tím cắt xẹt một đường ngay giữa không trung, nhưng không ngờ lại khiến Nhị Hắc hệ lôi phải chú ý nhìn. Nếu hiện tại không có ai quấy nhiễu, Nhị hắc có lẽ sẽ giống như võ lâm cao thủ bởi vì tiếng sấm điện thiểm này mà giác ngộ, sau đó bước lên con đường nhiệt huyết xưng bá xưng vương trong giới dị thú, nhưng ông trời lại cố tình cảm thấy cốt truyện kiếm hiệp này quá cẩu huyết, cho nên Nhị Hắc không có giác ngộ, ngược lại lúc được lôi quang chiếu sáng, nó nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xin đang run rẩy té trên mặt đất.
Ngao uông? 【 Có kẻ xâm nhập thật sao? Nhưng tên này hình như yếu quá a? 】
Nhị Hắc vì quá ngu ngốc cho nên hoàn toàn không để ý tới kịch bản tình yêu cẩu huyết mà ông trời đã an bài cho nó, ngược lại còn nghĩ cái tên kia quá yếu. Nếu không phải có chó cứu hộ thường ngủ cạnh Nhị Hắc trộm đi ra đưa cơm cho nó, thằng nhóc đáng thương kia, liền thiệt sự tiêu tùng rồi.
Uồng uống?
Uông uông uông uông uông uông ——! Ngao ngao ngao ngao uông! 【 Mấy thú mau tới a!! Có người trọng thương trước cửa a!! 】