Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

chương 114: tiểu công chúa của hoả yên quốc?!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Tịch Bác ngẩn người, không biết nên nói gì…

"Lúc vừa mới bắt đầu ‘điều khiển nước’, cần có sự hỗ trợ của ‘Lệ Thạch’, ta đã đem nó làm thành bông tai, con với Hiên mỗi người một cái." Nói xong Long Phi Tịch không biết từ nơi nào lấy ra hai khuyên tai nhỏ giống nhau như đúc, vung tay lên, một trong hai cái liền thẳng bay về phía vành tai của Long Tịch Bác, Long Tịch Bác còn chưa cảm thấy đau, bông tai đã xuyên qua da thịt anh…

Long Phi Tịch giao cho anh cái khuyên tai còn lại, "Cái này con giúp ta đưa cho Hiên."

Long Tịch Bác nhíu mày một cái nhận lấy.

"Hiện tại, mở tay con ra, lòng bàn tay hướng về phía bên kia, tưởng tượng rằng nước phun đang ra…" Long Phi Tịch chỉ vào bình hoa cổ ở một góc xa.

Long Tịch Bác nhìn cha mình một chút, theo lời ông mở bàn tay ra, nhắm ngay ‘mục tiêu’ nơi xa, trầm tĩnh hồi lâu, đột nhiên một cột nước màu xanh, lộ ra một tia sáng trắng thánh khiết, từ lòng bàn tay của anh bắn thẳng ra ngoài, chỉ nghe ‘xoảng’ một tiếng, bình hoa theo âm thanh đó mà vỡ nát, đáng sợ nhất là… hình dạng của nó khi vỡ… không phải là các mảnh vỡ, mà là dạng bột phấn.

Long Tịch Bác vội vàng thu hồi bàn tay, không dám tin nhìn một khoảng sàn nhà ướt át phía xa… mà cái bình hoa kia… cuối cùng rơi đến một ‘mảnh vụn’ cũng không còn…

Long Phi Tịch nhìn con trai một chút, rồi lại uống một hớp trà, "Lúc con vẫn chưa thể khống chế độ mạnh yếu của nước thì đừng tùy tiện sử dụng, nếu như vừa nãy không phải bình hoa mà là người, thì bây giờ nằm ở nơi đó không phải là bột, mà là thi thể."

Long Tịch Bác gật đầu một cái.

"Trong hai đứa, người nào đã ăn Bảo Bảo vậy? Con bé mới tuổi, cũng không thể nhẫn nại một chút sao?" Long Phi Tịch thản nhiên hỏi.

Long Tịch Bác sững sờ, lần đầu tiên bắt đầu đỏ mặt, "Con ăn, chỉ là cha làm sao biết được?"

"Biểu tượng trên trán Bảo Bảo, đại biểu cho việc con bé bị phá thân mà thức tỉnh năng lực, con bé là tiểu công chúa duy nhất của Hỏa Yên Quốc. Khác với Thủy Vũ Quốc chúng ta, người thừa kế của Thủy Vũ Quốc, vừa sinh ra, trên người liền có bớt hình giọt nước, chứng minh mình là vua kế nhiệm được truyền thừa khả năng ‘điều khiển nước’, con trai của vua Hỏa Yên Quốc, cũng là vừa sinh ra sẽ có một cái bớt hình ngọn lửa giống như đúc biểu tượng trên trán Bảo Bảo, mà con gái lại là sau khi trải qua lễ thành nhân, bớt mới có thể hiện ra… Mỗi đời, bớt của quân chủ cùng người thừa kế đều giống nhau, nhưng vị trí xuất hiện trên người lại khác nhau, mà vừa khéo, sau khi con bé trải qua lễ thành nhân, bớt lại xuất hiện ở nơi dễ thấy như vậy, làm cho ta muốn không biết cũng khó." Long Phi Tịch nhẹ nói.

Long Tịch Bác ho nhẹ hai tiếng, cầm lên ly bằng tử sa uống một ngụm trà, đột nhiên như nghĩ đến cái gì.

"Đợi chút, Thủy Vũ Quốc có thể ‘điều khiển nước’, vậy Hỏa Yên Quốc không phải là…"

"Có thể ‘điều khiển lửa’", Long Phi Tịch gật đầu một cái, xác nhận phỏng đoán của anh.

Không thể nào… nếu như để con bé biết… cô không phải càng thêm vô pháp vô thiên sao…

Long Phi Tịch nhìn Long Tịch Bác một chút nhíu chặt chân mày, nói: "Không sao, trước kia Bảo Bảo cũng bị con với Hiên trị đến gắt gao, đừng quên, nước có thể dập lửa."

Cũng đúng, thủy khắc hỏa , ha ha, Tịch Nhi, em đã được định trước là sẽ bị bọn anh ăn gắt gao rồi, đợi chút…

Cha nói… trước kia?

"Trước kia? Cái gì trước kia?"

"Kiếp trước của mấy đứa." Long Phi Tịch nhìn con trai, rồi lại tiếp tục châm trà.

"Kiếp trước?" Long Tịch Bác không hiểu hỏi.

"Không sai."

Đúng vậy, theo như cha nói, cha đã từng là Hoàng đế của Thủy Vũ Quốc, mình và Hiên là người thừa kế, Tịch Nhi là tiểu công chúa của Hỏa Yên Quốc, nói như vậy, bọn họ cùng Tịch Nhi đã sớm biết nhau, hơn nữa còn yêu nhau? Nhưng nếu như là kiếp trước, tại sao bọn họ đều không có trí nhớ của kiếp trước, duy chỉ có cha có…

"Nếu là kiếp trước, tại sao bọn con không có trí nhớ của kiếp trước, mà cha lại có?"

"Bởi vì các con chết rồi, mà ta… đã xuyên qua thời gian và không gian rồi." Nói tới đây, trong mắt của Long Phi Tịch rất rõ ràng thoáng qua một tia đau đớn… đúng vậy… hai con trai đã chết… Mặc Nhi của ông cũng đã chết, Bảo Bảo chết rồi, Nghị cũng đã chết…

"Chết?" Long Tịch Bác không khỏi trợn to đôi ưng mâu, suy nghĩ một phen hỗn loạn, quá nhiều chuyện, khiến anh căn bản không kịp tiếp nhận nữa.

"Hai đứa là cặp song sinh của ta, Mặc nhi là hoàng hậu duy nhất của ta, năm ấy hai con tuổi, Hoàng đế của Hỏa Yên Quốc, cũng chính là người bạn tốt nhất của ta, Thượng Quan Nghị, mang theo con gái duy nhất của ông ấy, công chúa đẹp nhất Hỏa Yên Quốc, Thượng Quan Yên tới viếng thăm Thủy Vũ Quốc, cũng chính là Bảo Bảo bây giờ. Nói là thăm viếng, nhưng thật ra là gửi gắm cô bé ở nơi này, bởi vì Hỏa Yên Quốc xảy ra nội loạn, vì để phòng ngừa vạn nhất, ông ấy chỉ có thể gửi cô bé ở lại chỗ này.

Mà việc khiến người ta không thể ngờ nhất chính là người luôn luôn lạnh lùng như hai con cũng đối với cô bé vừa thấy đã yêu, Mặc Nhi cũng yêu thương, coi cô bé như con gái ruột của mình. Bảo Bảo rất thông minh, cũng rất nghịch ngợm, thời điểm đó trong hoàng cung, bởi vì có con bé mà có thêm rất nhiều tiếng nói tiếng cười, dĩ nhiên còn có cả tiếng rít gào rống giận của hai đứa.

Sau đó, đứa trẻ mồ côi Vu Vân Thương của Vu Quốc bởi vì người trong tộc bị nước ta tiêu diệt, cho nên bắt đầu tiến hành trả thù. Hắn rất thông minh xuống tay từ chỗ Bảo Bảo. Bởi vì hắn, quan hệ giữa hai con với Bảo Bảo xảy ra rất nhiều chuyện, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cuối cùng… Bảo Bảo ăn nhầm canh độc vốn dành cho hai con, không thuốc chữa được, hương tiêu ngọc vẫn.

Khi ngự y tuyên bố con bé tử vong, hai con trong nháy mắt cùng song song treo cổ tự vẫn. Thượng Quan Nghị biết được tin Bảo Bảo chết, không còn lòng dạ nào bình ổn nội loạn, cuối cùng bị kẻ gian hãm hại mà chết, vợ ông ấy cũng tự tử vì tình. Mặc Nhi sau khi các con đi rồi, cả ngày buồn bực không vui, không ăn không uống, bất luận ta đe dọa dụ dỗ thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng uất ức thành bệnh, cũng qua đời, mà ta… sau khi mất đi Mặc Nhi, cực kỳ bi thương, vừa định treo cổ tự sát, lại không hiểu sao bị một đạo ánh sáng trắng mang đi, lúc tỉnh lại lần nữa, đã là một đứa trẻ sơ sinh mới ra đời… mà thân phận… chính là người thừa kế tập đoàn Long Viêm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio